Những ngày ở Phú Hải kéo dài như vô tận, và trong vòng tay dịu dàng nhưng đầy ảo ảnh của Hiếu Nam, Thu Duyên dần đánh mất đi những ranh giới vốn có. Thế giới thực tại dường như nhạt nhòa, tan chảy vào cái thế giới kỳ lạ mà Hiếu Nam vẽ ra, nơi những linh hồn trăm năm tuổi vẫn dõi theo và mách bảo.

Hiếu Nam thường xuyên trò chuyện một mình, ánh mắt hướng về khoảng không vô định, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu. Ban đầu, Thu Duyên cảm thấy hoang mang, cố gắng hỏi han. Nhưng Hiếu Nam luôn giải thích rằng đó là Seraphina đang ngâm thơ, Elias đang dặn dò anh về sự mạnh mẽ, hay Lyra đang nhắc nhở anh về sự dịu dàng. Anh ta tin tưởng tuyệt đối vào sự hiện diện của họ, và bằng một cách nào đó, niềm tin ấy dần lan tỏa sang Thu Duyên.

"Cô thấy không, Duyên? Seraphina vừa khen chiếc vòng cổ của cô," Hiếu Nam nói một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi trên bãi cát ngắm biển. Anh ta chỉ tay vào khoảng không bên cạnh Thu Duyên, mỉm cười rạng rỡ.

Thu Duyên nhìn theo hướng tay anh, chỉ thấy không khí tĩnh lặng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô lại cảm thấy một sự ấm áp mơ hồ lan tỏa, như thể có một ánh mắt dịu dàng đang dõi theo mình. Cô khẽ gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.

Không chỉ vậy, Thu Duyên còn nhận thấy sự thay đổi thất thường trong hành vi của Hiếu Nam. Có những lúc anh ta dịu dàng, ân cần như một người tình lý tưởng, nhưng ngay sau đó lại trở nên xa cách, lạnh lùng, thậm chí có những lời nói và cử chỉ mang đậm tính nữ. Khi Thu Duyên ngạc nhiên hỏi, Hiếu Nam lại giải thích rằng đó là Cassian đang "mượn" cơ thể anh để thể hiện sự tinh tế và nghệ thuật.

"Cassian là một nghệ sĩ tài ba, Duyên à," Hiếu Nam giải thích, giọng anh ta lúc này mềm mại và uyển chuyển khác thường. "Đôi khi, anh ấy muốn cảm nhận thế giới qua đôi mắt của tôi, thể hiện sự duyên dáng của mình."

Lý trí của Thu Duyên cố gắng phản kháng, gào thét rằng tất cả chỉ là những ảo tưởng bệnh hoạn. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt tin tưởng và khuôn mặt rạng rỡ của Hiếu Nam, cô lại cảm thấy một sự dao động kỳ lạ. Có lẽ, thế giới này không chỉ có những gì mắt thấy tai nghe. Có lẽ, có những điều huyền bí mà khoa học không thể giải thích được. Và trong sự cô đơn và tổn thương sâu sắc, Thu Duyên khao khát một điều gì đó khác biệt, một sự an ủi siêu nhiên.

Thời gian đối với Hiếu Nam cũng trở nên mơ hồ. Anh ta thường lẫn lộn giữa ngày và đêm, quá khứ và hiện tại. Có những lúc anh ta kể về những trận chiến cổ xưa như thể vừa mới xảy ra, hoặc nói về những phát minh khoa học tương lai với một sự chắc chắn kỳ lạ. Khi Thu Duyên cố gắng giúp anh định hướng, Hiếu Nam lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

"Thời gian chỉ là một khái niệm do con người tạo ra, Duyên à," anh ta nói, giọng đầy triết lý. "Những người bảo hộ của tôi không bị ràng buộc bởi nó. Họ tồn tại vượt lên trên dòng chảy thời gian."

Không gian xung quanh Hiếu Nam cũng trở nên bất định. Anh ta có thể đang đứng ở bãi biển, nhưng lại nói về một khu vườn bí mật trên đỉnh núi, hoặc một thư viện cổ kính nằm sâu dưới lòng đất. Thu Duyên ban đầu cố gắng đưa anh trở về thực tại, nhưng dần dần, cô cũng bị cuốn vào những không gian tưởng tượng ấy. Trong thế giới đó, mọi thứ đều có thể, mọi ranh giới đều bị xóa nhòa.

Dần dần, Thu Duyên bắt đầu lý giải những hành vi kỳ lạ của Hiếu Nam theo hướng tâm linh mà anh ta gợi ý. Những cuộc trò chuyện một mình của anh trở thành những buổi giao tiếp với thế giới bên kia. Sự thay đổi trạng thái và xu hướng tính dục thất thường được cô chấp nhận như sự thể hiện đa dạng của những linh hồn khác nhau đang trú ngụ trong cơ thể anh. Sự lẫn lộn về thời gian và không gian được cô coi là dấu hiệu của một tâm hồn không bị giới hạn bởi những quy luật trần tục.

Minh Anh gọi điện thoại cho Thu Duyên, giọng đầy lo lắng. "Duyên à, em ở đó thế nào rồi? Đã bao lâu rồi em không về? Chị nghe nói ở Phú Hải có một người đàn ông kỳ lạ..."

"Anh ấy không kỳ lạ, chị à," Thu Duyên ngắt lời, giọng cô dịu dàng một cách bất thường. "Anh ấy đặc biệt. Anh ấy có thể nhìn thấy những điều mà người khác không thấy."

"Duyên, em đang nói gì vậy? Chị lo lắng cho em. Đừng để những chuyện không thực tế làm mờ mắt."

"Chị không hiểu đâu," Thu Duyên khẽ nói, giọng đầy vẻ tin tưởng. "Anh ấy không giống như những người khác. Anh ấy hiểu em."

Cuộc trò chuyện kết thúc với sự bất lực và lo lắng của Minh Anh. Thu Duyên ngày càng khép mình vào thế giới riêng với Hiếu Nam, cắt đứt liên lạc với những người thân yêu. Cô tin rằng mình đã tìm được một người thực sự thấu hiểu mình, một người có khả năng kết nối với những thế giới mà cô chưa từng biết đến.

Trong vòng xoáy cuồng tín ấy, Thu Duyên không nhận ra rằng mình đang ngày càng lún sâu vào một mối quan hệ nguy hiểm. Cô bỏ qua những dấu hiệu bất thường ngày càng rõ rệt trong hành vi của Hiếu Nam, mù quáng tin vào những lời giải thích mang màu sắc tâm linh. Tình yêu và sự đồng cảm lệch lạc đã che mờ lý trí của cô, khiến cô không còn phân biệt được giữa thực tế và ảo ảnh.

Một buổi tối, Hiếu Nam ôm chặt Thu Duyên, giọng anh ta run rẩy. "Elias vừa nói rằng có một thế lực đen tối đang muốn hãm hại chúng ta. Chúng ta phải cẩn thận."

Thu Duyên siết chặt vòng tay ôm lấy Hiếu Nam, trái tim cô thắt lại vì lo sợ. "Chúng ta sẽ vượt qua được, anh yêu. Chúng ta có những người bảo hộ che chở."

Trong bóng đêm tĩnh lặng, hai con người cô đơn ôm chặt lấy nhau, dựa vào một niềm tin mong manh và một thế giới ảo ảnh đầy rẫy những nguy hiểm tiềm ẩn. Thu Duyên không hề hay biết, sự mù quáng của cô đang dần đẩy cả hai vào một vực sâu không đáy, nơi ranh giới giữa tình yêu và sự điên loạn trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Vòng xoáy cuồng tín đã siết chặt lấy trái tim cô, khiến cô không còn nhìn thấy con đường trở lại thực tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play