Những ngày Thu Duyên ở Phú Hải trôi qua chậm rãi, như một giấc mơ lơ lửng giữa thực và ảo. Buổi sáng, cô thức dậy với tiếng sóng vỗ rì rào bên tai, buổi chiều lang thang trên bờ cát trắng mịn, và buổi tối, thường kết thúc bằng những cuộc trò chuyện kỳ lạ với Hiếu Nam dưới ánh trăng huyền ảo.
Một buổi tối nọ, sau khi nghe Thu Duyên khẽ kể về nỗi đau bị cha nghi oan và đuổi khỏi nhà, đôi mắt Hiếu Nam trở nên sâu thẳm hơn thường lệ. Anh ngồi im lặng một lúc, ngón tay vẽ những hình thù kỳ lạ trên nền cát ẩm ướt.
"Cô có nghe thấy không, Duyên?" cuối cùng anh lên tiếng, giọng thì thầm như gió biển.
Thu Duyên khẽ lắc đầu, ánh mắt dò hỏi.
"Họ đang nói về cô," Hiếu Nam tiếp tục, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. "Seraphina nói rằng trái tim cô mang nhiều vết sẹo, nhưng không phải là chai sạn. Chỉ là... đang ngủ quên."
Thu Duyên khẽ rùng mình. Seraphina? Ai là Seraphina?
"Seraphina là một trong những người bảo hộ của tôi," Hiếu Nam giải thích, ánh mắt anh ta ánh lên một vẻ thành kính lạ thường. "Cô ấy là một nữ thi sĩ, mất cách đây ba trăm năm. Giọng cô ấy du dương như tiếng đàn hạc."
Thu Duyên im lặng, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý cho những điều kỳ lạ này. Nhưng trong giọng điệu chân thành và ánh mắt tin tưởng của Hiếu Nam, dường như không có một chút giả dối nào.
"Còn người khác?" Thu Duyên khẽ hỏi, sự tò mò chiến thắng lý trí.
"Còn ba người đàn ông mạnh mẽ," Hiếu Nam đáp, giọng đầy tự hào. "Elias, một chiến binh dũng cảm. Theron, một nhà hiền triết uyên bác. Và Cassian, một nghệ sĩ tài ba. Họ luôn dõi theo tôi, bảo vệ tôi khỏi những điều xấu xa." Anh ta quay sang nhìn Thu Duyên, ánh mắt dịu dàng. "Và còn một người nữa... Lyra. Cô ấy là một nữ y tá, rất hiền từ. Lyra nói rằng những vết thương trong lòng cô cần được chữa lành bằng sự dịu dàng và thấu hiểu."
Thu Duyên cảm thấy một dòng nước ấm áp chảy qua tim. Dù những lời nói của Hiếu Nam có vẻ hoang đường, nhưng lạ thay, chúng lại chạm đến những nỗi đau sâu kín nhất trong lòng cô. Chưa từng có ai, kể cả những người thân thiết nhất, nói với cô những lời như vậy. Họ thường chỉ khuyên cô mạnh mẽ lên, quên đi quá khứ. Nhưng Hiếu Nam, bằng một cách kỳ lạ nào đó, dường như đã nhìn thấu được sự yếu đuối và khao khát được chữa lành bên trong cô.
"Họ... nói gì nữa không?" Thu Duyên khẽ hỏi, giọng gần như thì thầm.
Hiếu Nam nắm lấy tay Thu Duyên, đôi tay anh hơi lạnh. "Theron nói rằng cô là một tâm hồn mạnh mẽ, chỉ là đang lạc lối trong bóng tối. Ông ấy bảo cô hãy tìm ánh sáng bên trong mình." Anh ta nhìn sâu vào mắt Thu Duyên. "Còn Cassian... Cassian nói rằng đôi mắt cô đẹp như một bức tranh buồn. Nhưng ẩn sau nỗi buồn ấy là một ngọn lửa đam mê đang chờ được khơi dậy."
Một cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong lòng Thu Duyên. Cô chưa bao giờ nghĩ về đôi mắt mình như một bức tranh. Nhưng khi nghe Hiếu Nam nói vậy, cô chợt cảm thấy có một sự thật nào đó ẩn chứa trong lời nói ấy. Nỗi buồn và sự lạnh lùng mà cô cố gắng che giấu, có lẽ, cũng là một phần vẻ đẹp riêng của cô.
"Còn Elias?" Thu Duyên hỏi, giọng tò mò.
Hiếu Nam siết nhẹ tay cô. "Elias... Elias nói rằng cô đã phải chịu đựng quá nhiều. Ông ấy muốn bảo vệ cô, giống như cách ông ấy bảo vệ tôi." Ánh mắt anh ta trở nên kiên định. "Và tôi cũng vậy, Duyên. Tôi cũng muốn bảo vệ cô."
Lời nói của Hiếu Nam, pha trộn giữa sự quan tâm chân thành và những hoang tưởng kỳ lạ, tạo nên một thứ cảm xúc hỗn loạn trong lòng Thu Duyên. Một mặt, cô cảm thấy có chút kỳ quái, thậm chí là đáng sợ, khi nghe anh ta nói về những người vô hình. Nhưng mặt khác, sâu thẳm trong trái tim cô, lại trào dâng một sự ấm áp kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên, có một người lạ mặt, bằng những lời lẽ kỳ lạ, lại có thể chạm đến những nỗi đau mà cô luôn cố gắng chôn giấu.
"Họ... luôn ở bên cạnh anh sao?" Thu Duyên hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Hiếu Nam gật đầu. "Luôn luôn. Họ là những người bạn duy nhất của tôi. Họ hiểu tôi, lắng nghe tôi. Họ không bao giờ bỏ rơi tôi." Ánh mắt anh ta thoáng buồn. "Không giống như những người khác."
Câu nói cuối cùng của Hiếu Nam khẽ chạm vào một vết thương cũ trong lòng Thu Duyên. Cô cũng từng cảm thấy bị bỏ rơi, bị cô lập. Có lẽ, chính sự đồng điệu trong nỗi cô đơn này đã tạo nên một sợi dây liên kết kỳ lạ giữa cô và Hiếu Nam.
Những ngày tiếp theo, Thu Duyên dần quen với những lời lẽ kỳ lạ của Hiếu Nam. Cô không còn cố gắng tìm hiểu hay bác bỏ sự tồn tại của "những người bảo hộ" của anh nữa. Thay vào đó, cô lắng nghe anh nói, cố gắng cảm nhận sự chân thành và nỗi cô đơn ẩn sau những hoang tưởng ấy. Đôi khi, những lời an ủi kỳ lạ của Hiếu Nam lại mang đến cho cô một sự thấu hiểu kỳ lạ, một cảm giác như có ai đó thực sự nhìn thấy những vết thương sâu kín trong lòng cô.
"Seraphina nói rằng cô có một tâm hồn nhạy cảm như cánh bướm," Hiếu Nam nói một buổi chiều, khi cả hai ngồi trên mỏm đá nhìn ra biển. "Cô ấy bảo cô đừng cố gắng gồng mình mạnh mẽ nữa. Hãy cứ là chính mình, với tất cả những tổn thương và vẻ đẹp mong manh."
Thu Duyên khẽ mỉm cười. Một nữ thi sĩ đã mất cách đây ba trăm năm lại có thể thấu hiểu cô đến vậy sao? Nghe có vẻ hoang đường, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Thu Duyên lại cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ.
"Lyra bảo cô hãy học cách yêu thương bản thân mình," Hiếu Nam tiếp tục. "Cô ấy nói rằng trước khi yêu thương người khác, cô phải học cách chữa lành những vết thương cho chính mình."
Những lời nói của Hiếu Nam, dù được truyền đạt qua lời của những người vô hình, lại gieo vào lòng Thu Duyên những hạt mầm suy nghĩ. Có lẽ, đã đến lúc cô phải đối diện với những tổn thương trong quá khứ, thay vì cố gắng trốn tránh chúng.
Trong thế giới kỳ lạ của Hiếu Nam, Thu Duyên dần cảm thấy một sự bình yên. Những lời an ủi dị dạng của anh, pha trộn giữa sự chân thành và hoang tưởng, lại mang đến cho cô một sự thấu hiểu kỳ lạ, một cảm giác như cuối cùng cũng có người nhìn thấy và chấp nhận con người thật của cô, với tất cả những vết sẹo và sự yếu đuối. Và trong sự thấu hiểu kỳ lạ ấy, một thứ tình cảm nguy hiểm đang âm thầm nảy sinh, một thứ tình cảm dựa trên sự đồng điệu của những tâm hồn cô đơn và những ảo ảnh kỳ quái.