Lại qua 3 năm, Chúc Di Ninh đã hơn 4 tuổi.
Chúc Di Ninh mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, tầm mắt mông lung nhìn xung quanh. Tiểu Ngọc nghe tiếng chạy lại giúp cậu rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng.
Dù sao thì, lớn lên xíu nữa chắc cũng được gặp rồi nhỉ? Vậy nên, hiện tại cậu bé mang theo một chấp niệm sâu đậm với mỹ thực. Ngày nào cũng vui vẻ ngồi ăn ba bữa, chưa kể còn lén dụ bá mẫu cho thêm bánh ngọt, trái cây sau bữa chính. Thành tựu sống lớn nhất lúc này chính là ăn no, ngủ kỹ và… không bị nghẹn.
Từ khi biết đến sự tồn tại của Chúc Diệc Hạ và Chúc Tư Lâm, Di Ninh liền quyết tâm ăn uống chăm chỉ hơn, mong mau chóng lớn lên để có thể gặp được hai người. Kiếp trước thân thể ốm yếu, phải kiêng rất nhiều thứ cho nên phần lớn Chúc Di Ninh chỉ ăn được cháo và một số thực phẩm dinh dưỡng được tính toán chi tiết phù hợp với thể trạng của cậu … Vì vậy, hiện giờ cậu mang theo một chấp niệm cực kỳ sâu đậm với mỹ thực. Ngoại trừ việc thích những thứ xinh đẹp, đặc biệt kể từ khi Ninh Ninh lần đầu nhìn thấy linh thạch, những loại đồ vật trang trí khác hoàn toàn không lọt vào mắt của cậu. Kiếp trước cậu thậm chí có cả một phòng sưu tập đá quý. Vì thế Ninh Ninh hiện tại có thêm hai ước mơ nho nhỏ, một là tích góp thật nhiều linh thạch và hai là được nếm thử toàn bộ mỹ thực khắp Huyền Lăng đại lục!
Hệ thống cười khúc khích khi nghe thấy ước mơ nho nhỏ của ký chủ, mà nào chỉ có mình Di Ninh thấy chuyện ăn uống quan trọng, đến Bát Bát cũng gật gù đồng tình. Đáng tiếc, nó lại là linh thể vô hình, dù thèm muốn đến rụng lá cũng chỉ có thể đứng bên nhìn. Ngày ngày theo dõi kí chủ ăn uống no nê, nuốt nước miếng không khí mà lòng quặn thắt… Cuối cùng không nhịn nổi nữa, hệ thống gào thét:
“Ký chủ! Ta muốn có thân thể! Hệ thống cũng đòi nhân quyền... à nhầm, hệ thống quyền!”
“Ta ăn xong! Ngọc tỷ tỷ, Lam tỷ tỷ, hôm nay ta muốn đi chơi Thực Lâm Uyển!” Chúc Di Ninh chống cằm cười tươi nói, khuôn mặt bầu bĩnh hơi ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh mong chờ nhìn Tiểu Ngọc cùng Tiểu Lam. Hôm nay vừa vặn lại là một trong số ngày nghỉ hiếm hoi của Ninh Ninh. Thời tiết đẹp như vậy mà không đi chơi thì hơi phí?
Tiểu Lam nghiêm trang đồng ý, Tiểu Ngọc che miệng cười cười, tam tiểu thư miệng thật ngọt, lại xinh đẹp lại ngoan ngoãn, còn cực kỳ thông minh hiểu chuyện so với tuổi, nàng nghĩ thầm không biết bao nhiêu người đã đổ gục trước cái miệng ngọt ngào này?
“Nô tỳ thay đồ cho tiểu thư rồi chúng ta cùng đi nhé!” Nói rồi nàng lấy ra một bộ tử y sáng lấp lánh thay cho Chúc Di Ninh. Chúc Di Ninh thấy vậy cũng chỉ đành thở dài, nhắm mắt chấp nhận. Chúc mẫu cùng bá mẫu đều đặc biệt thích mua y phục cho Ninh Ninh, đặc biệt màu sắc càng rực rỡ lấp lánh thì lại thì càng vừa ý.
Tiểu Ngọc ôm Chúc Di Ninh đi dạo quanh Thực Lâm Uyển, lại thả cậu xuống chỗ đất trống cạnh bụi hoa mẫu đơn. Nàng cùng Tiểu Lam lại đứng bên cạnh đề phòng Chúc Di Ninh gặp nguy hiểm. Tuy nhìn hai người nhỏ xinh như vậy nhưng thực ra lại là tu sĩ Luyện Khí cấp 8! Một chút nguy hiểm các nàng vẫn có thể ứng phó nên gia chủ cùng phu nhân mới yên tâm để hai người chăm sóc Chúc Di Ninh.
Chúc Di Ninh mới biết đi một thời gian, cậu chậm rãi đi từng bước một cách cẩn thận. Ngã cũng đau lắm chứ bộ?
Tầm mắt Ninh Ninh lại nhìn thấy một nhánh dây leo màu xanh nhạt dưới gốc hoa mẫu đơn, cậu chậm rãi lại gần ngồi xổm rồi tò mò hỏi hệ thống: ‘Cái gì vậy?’
Hệ thống hiếm lạ mà nhìn lại: [A, ký chủ, là biến dị tam giai Lưu Ly Đằng, bình thường Lưu Ly Đằng khá là ôn hòa và lực tấn công lẫn phòng ngự đều không cao. Nhưng ta phát hiện cây biến dị Lưu Ly Đằng này lại cực kỳ cường hãn tuy chưa rõ hoàn toàn năng lực của nó nhưng ta khẳng định nó rất mạnh. Nó thậm chí đã sinh ra một chút linh trí! Ầy, tiếc là nó sắp chết rồi. Ta cũng chỉ là một cái hệ thống mỹ trang nên cũng không có cách nào cả…!]
Thực vật hệ linh thú cấp thấp rất ít được tu sĩ coi trọng vì chúng có lực công kích lẫn phòng ngự đều kém, lại kém phản ứng hơn rất nhiều so với các hệ linh thú khác.
Chúc Di Ninh buồn rầu cầm lấy dây leo, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, lại hỏi hệ thống: ‘Bát Bát, ta nhớ ngươi từng bảo muốn có thân thể đúng không? Ngươi xem nó có được không? Nó cũng sắp chết rồi. Dù sao có thân thể cũng sẽ tiện hơn nhiều, lại khó bị Thiên Đạo phát hiện ra thân phận, đúng không? Không phải là dạo này ngươi đang phàn nàn hay bị Thiên Đạo cảnh cáo sao?’
Hệ thống đang chăm chú nhìn Lưu Ly Đằng, dường như có mối liên hệ kỳ diệu giữa nó cùng Lưu Ly Đằng. Lại nghe ký chủ nhà mình hỏi, nó mới giật mình bừng tỉnh: [A? Đúng rồi, ta có thể! Hiện tại đối phương đã hấp hối, thần trí hỗn loạn, nếu không có ký chủ phù hợp thì chắc chắn hồn phi phách tán. Nên là, bây giờ ta mượn thân cây của Lưu Ly Đằng để vận hành ổn định hơn.]
Nói rồi hệ thống lại thực hiện một chuỗi thao tác Chúc Di Ninh không hiểu được. Chỉ một lúc sau, cậu thấy dây leo xinh đẹp kia hơi rung rinh cử động, chầm chậm cọ lại gần tay cậu.
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Lam thấy Chúc Di Ninh ngồi xổm xem dây leo một lúc, các nàng cũng nhận ra đó là tam giai Lưu Ly Đằng nhưng lại cảm thấy sinh lực của nó yếu ớt đến mức khó cảm nhận được…Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn cho tiểu thư, đề phòng là điều không thể thiếu, lại hiếm thấy Chúc Di Ninh tò mò. Dù sao cũng không có nguy hiểm.
“Tiểu thư! Nguy hiểm!” Nào ngờ, sự tình đột nhiên phát sinh đột ngột, đoạn dây leo kia bỗng nhiên như tràn đầy sinh lực, mon men lại gần tiểu thư!
Chúc Di Ninh lắc đầu, tỏ vẻ không có nguy hiểm. Dù biết tam tiểu thư trưởng thành hơn so với tuổi nhưng Tiểu Lam, Tiểu Ngọc vẫn không yên tâm. Lỡ có chuyện gì xảy ra…? Tiểu Lam thấy vậy bèn vội vã truyền tin cho phu nhân.
‘Bát Bát? Là ngươi sao?’
[Ninh Ninh, là ta! Đừng sợ, hãy mau cùng ta ký khế ước!]
Nghĩ tới việc có bạn đồng hành, lại còn là thực vật hệ Mộc giống mình, cậu có hơi dao động.
Dù sao có thân thể thì Bát Bát cũng sẽ bớt lải nhải hơn chút nhỉ?
Chúc Di Ninh nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc: ‘Khế ước? Nhưng mà ta không biết cách.’
Hệ thống: [Không sao, ta biết cách! Ninh Ninh ngươi chỉ cần làm theo ta nói là được!]
Hệ thống cũng không hiểu sao nó lại biết được chuyện này, bản thân nó chỉ là một cái hệ thống mỹ trang thôi mà?
Chỉ trong chốc lát, hệ thống đã thực sự tiến vào Lưu Ly Đằng. Dường như nó nghe thấy một tiếng thở dài đầy thoả mãn?
Chúc Di Ninh ngoan ngoãn đưa ngón tay nhỏ xíu ra, chích nhẹ một cái, nhỏ một giọt máu lên cánh lá mỏng tang của Lưu Ly Đằng rồi nhắm mắt nghiêm túc nhắc lại những gì hệ thống nói: “Lấy huyết vì tin, ngô chờ nguyện ký kết đồng tâm khế ước. Cùng sinh cùng tử. Thiên Đạo làm chứng, quyết không đổi thay.”
Một luồng linh khí cuồn cuộn bao lấy Chúc Di Ninh cùng Lưu Ly Đằng, chỉ trong nháy mắt lại biến mất dưới sự kinh hô của chúng hạ nhân cùng hộ vệ xung quanh. Chúc phụ, Chúc mẫu lo lắng chăm chú nhìn, nín thở lo sợ mình sẽ làm gián đoạn Chúc Di Ninh ký khế ước. Lại nói, bảo bảo nhà họ mới hơn 4 tuổi, lại chưa từng học tập bất kỳ công pháp hay khế ước nào cả…Chuyện này…
Hệ thống: [Khế ước. Thành.] Nó phát hiện bản thân có thể tiến vào thức hải của Chúc Di Ninh, đó là một không gian màu xanh lục tràn đầy hơi thở cỏ cây, nó thấy nguyên hình của Lưu Ly Đằng ở 1 góc trong thức hải. Phải biết rằng thức hải lại là bộ phận quan trọng nhất của tu sĩ, thức hải sẽ lớn mạnh dần theo tu vi tăng trưởng, không cho phép bất kỳ ngoại vật nào xâm lấn kể cả đạo lữ, điều này chắc chắn không thể nào tầm thường khế ước làm được!
Chúc Di Ninh mở mắt ra, lại thấy bản thân đã thành công Dẫn khí nhập thể, chính thức trở thành tu sĩ. Mà Lưu Ly Đằng, hay nói cách khác chính là hệ thống đã trở lại nguyên hình nằm gọn trong tay Chúc Di Ninh, một gốc cây nhỏ xinh đẹp với những chiếc lá thon dài cùng vài đoạn tua leo. Ninh Ninh kinh ngạc phát hiện mối liên hệ giữa bản thân cùng hệ thống lại càng thêm chặt chẽ, mang theo một loại cảm xúc thân thiết kỳ lạ!
“Hahaha! Kí chủ ơi! Ta có thân thể rồi nha!”
Chúc Di Ninh chớp mắt nhìn gốc cây kia, suy nghĩ nghiêm túc: “Nhưng ngươi là cây... vậy thì ăn kiểu gì?”
Hệ thống đắc ý thần bí cười hề hề một cách ngu ngốc: [Một lát nữa ngươi sẽ biết! À, Ninh Ninh, giúp ta chuẩn bị một chậu nhỏ đựng nước nhé. Lưu Ly Đằng là cây thuỷ sinh mà!]
Chúc mẫu vừa thấy Chúc Di Ninh bừng tỉnh, vội vã đi đến bên cạnh cậu, lo lắng bảo bối nhà mình bị thương ở đâu. Chúc phụ ôm Chúc Di Ninh vào lòng, cầm tay trái cậu lên đưa linh lực vào dò xét, nhíu mày: “Bảo bảo, chuyện này là sao?”
Chúc Di Ninh nãi thanh ngọt ngào trả lời: “Con không làm sao cả! Đây là khế ước thú của con, Bát Bát! Hai người không cần lo lắng cho hài nhi, nó sẽ không thương tổn con đâu!”
Hai vợ chồng nghe vậy cũng hơi bình tĩnh trở lại, hai người vừa nghe tin đã vội vã đến đây, lại chỉ thấy Chúc Di Ninh bất động nhắm nghiền đôi mắt nên đành canh giữ bên cạnh hộ pháp cho cậu. Dưới ánh mắt dò hỏi của phu nhân nhà mình, Chúc phụ ôn hoà trấn an nàng: “Là thật sự. Bảo bảo đã ký khế ước bình đẳng cùng tam giai Lưu Ly Đằng. Nhưng mà, bảo bảo! Con đã chính thức trở thành tu sĩ, tu vi Luyện Khí cấp 1!”
Chúc mẫu nghe xong vừa mừng vừa sợ. Bảo bảo vậy là đã chính thức trở thành tu sĩ, lại vô tình ký khế ước cùng Lưu Ly Đằng, một loại thực vật hệ linh thú ôn hoà phù hợp với Mộc hệ tu sĩ như Chúc Di Ninh!
Chúc Di Ninh nghi hoặc, cậu cũng chỉ biết bình đẳng khế ước và chủ tớ khế ước. Nhưng đồng tâm khế ước là sao vậy chứ? Tại sao hệ thống lại biết cách khế ước này?
Chúc mẫu nhìn lấm lem bảo bảo, che miệng cười khẽ: “Xem ra bảo bảo lại phải đi tắm rồi! Tiểu Lam, Tiểu Ngọc!” Mặc dù dùng thanh khiết thuật là xong nhưng không hiểu sao nhóc này lại thích tắm vô cùng, cũng ham ăn đủ các loại mỹ thực. Không biết cái tật ham ăn ham tắm này là di truyền từ ai nữa đây?
…
Sau khi mọi việc ổn thỏa cũng đã đến giờ ăn tối. Tuy nhiên Chúc Di Ninh lại không cảm thấy đói nhưng theo thói quen của một người Trái đất, cậu vẫn ăn. Chúc phụ và Chúc mẫu đã tích cốc từ lâu. Vì vậy, giờ chỉ còn một mình Ninh Ninh ngồi trên chiếc bàn ăn rộng lớn. Chúc Di Ninh thật không hiểu, với quan điểm của một tín đồ ăn uống, cậu nhận định một chân lý trời đất bao la, ăn là quan trọng nhất!
Bát Bát chỉ cần chạm vào thức ăn, thân thể mới sẽ hấp thu tinh hoa vật chất, chuyển hóa thành linh khí. Dĩ nhiên, phần lớn mỹ vị trong mắt nó vẫn là… mỹ vị của Ninh Ninh. Thế nên chỉ cần cậu ăn gì ngon, lập tức nghe văng vẳng bên tai: “Ký chủ! Đút cho ta một chút~”
Thế là, trên bàn ăn lại có thêm một vị thực khách vô hình, vui vẻ cùng chủ nhân nó ăn mọi mỹ thực trên đời!
-----
Chuyện ngoài lề:
Hệ thống: Nhăm nhăm nhăm!
Người ngoài nhìn thấy: một cái cây chạm hết món này đến món kia trên bàn ăn…?
Chúc Di Ninh: ‘……..’