Kể từ khi khế ước cùng hệ thống, lại trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp 1. Chúc Di Ninh bước vào chuỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó! Mỗi ngày mở mắt lại là một ngày tu luyện mệt mỏi, Chúc Di Ninh lăn lộn một lúc trên giường, cuối cùng vẫn gắng gượng lết xuống giường, mặt không cảm xúc mặc vào những bộ váy sặc sỡ một cách thành thạo. Ninh Ninh chọn một bộ đồ ít sặc sỡ nhất trong tủ đồ của mình, thuần thục thay đồ. Thời gian trước đây cậu thật sự không biết cách mặc cổ phục, thật nhiều lớp! Nhưng rồi Ninh Ninh cũng chậm rãi học được cách tự mặc đồ từ hồi 2 tuổi, dù sao mỗi ngày luôn phải trần trụi đối mặt với thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp với giới tính ‘nữ’ và tâm hồn 20+ cũng khiến cậu không được tự nhiên cho lắm?
“Hầy…” Chúc Di Ninh thở ngắn thở dài nhéo lá cây của hệ thống đùa nghịch. Tầm mắt bỗng nhiên chú ý đến thanh niên đứng dựa vào gốc cây gần đó. Thanh niên thân cao gầy, khuôn mặt tươi cười nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười, khoanh tay nghiễn ngẫm quan sát Chúc Di Ninh.
‘A a a a Bát Bát ta không nhìn lầm đúng không???’ Chúc Di Ninh vui quên trời đất, lực kéo lá cây vô thức tăng lên, ném vội cây bút lông trên tay chạy lại ôm lấy chân thanh niên.
[Ninh Ninh, ngươi làm hỏng lá cây của ta.] Hệ thống tức giận hét lên lại không nhận được sự đáp lại của ký chủ nhà mình.
“Nhị ca!!!”
Chúc Tư Lâm nhướng mày nhìn tiểu nữ hài chạy đến ôm chân hắn, tam muội có vẻ hoạt bát quá mức nhỉ?
“Ca ca, Ninh Ninh cuối cùng cũng được gặp huynh!” Chúc Di Ninh nãi giọng ngửa đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, ánh mắt thanh triệt lại toàn tâm toàn ý nhìn Chúc Tư Lâm.
Chúc Tư Lâm cảm thấy khá là kỳ lạ việc Chúc Di Ninh đã bám dính ngay từ lần đầu tiên gặp, có lẽ do…huyết thống? Hắn không thích trẻ con, ấn tượng từ trước đến nay của Chúc Tư Lâm về trẻ con là mấy đứa trẻ ồn ào, yếu đuối dễ bị tổn thương, nghịch ngợm lại còn hay khóc lóc gây rối vô cớ.
A! Nếu vậy chỉ cần dùng lực một chút nắm thấy thân thể nhỏ bé kia thì trên đời này sẽ không còn tồn tại tiểu nha đầu bám người này nữa nhỉ?
Hệ thống đang nhìn Chúc Tư Lâm vừa xuất hiện, lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười quái dị của hắn khiến nó có cảm giác như đang bị hung thú theo dõi, hoảng sợ kêu gọi ký chủ đang ôm lấy cẳng chân Chúc Tư Lâm cười hề hề một cách ngu ngốc: [Ninh Ninh, ngươi tỉnh lại đi! Cái tên này rõ ràng là ác quỷ đội lốt người đó!] Thứ lỗi cho sự nhát gan của nó, nó tuy thích những người đẹp nhưng cũng cần không dám trêu chọc mấy vị tổ tông có thể bóp chết nó ngay tại chỗ như Chúc Tư Lâm.
Chúc Di Ninh ngây ngốc trả lời theo bản năng: ‘Có sao? Nhị ca của ta là ca ca tốt nhất trên đời.’
Hệ thống cạn lời, tiếp tục nằm im giả chết. Thôi vậy, người ngốc có phúc của người ngốc!
Chúc Tư Lâm vừa đột phá Nguyên Anh sơ kỳ vốn cực kỳ bận rộn xử lý công vụ, lại dưới sự thúc giục của Tô Nguyệt La đành dành chút thời gian trở về. Lại nghe mẫu thân nói tam muội mới chào đời chưa từng gặp mặt hắn thường xuyên hỏi nàng bao giờ hắn cùng Chúc Diệc Hạ mới về nhà… khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nàng thật sự không biết hắn là người như thế nào sao?
Từ khi còn nhỏ, Chúc Tư Lâm đã biết hắn cùng Chúc Diệc Hạ trong thâm tâm đều là cùng một loại người: lạnh nhạt, tàn nhẫn, vô tình. Chúc Tư Lâm và Chúc Diệc Hạ cách nhau 10 tuổi, đã từng có một thời gian hắn vô cùng sùng bái vị đại ca thiên tài ít nói này, nhưng rồi cuối cùng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt nên hắn quyết định chuyên tâm tu luyện để sớm ngày vượt qua Chúc Diệc Hạ. Bọn họ ngày ngày tiếp xúc với nhau nhưng cũng không nói với nhau quá ba câu, càng giống như là đối thủ cạnh tranh hơn là huynh đệ ruột thịt, ở cạnh nhau chẳng qua là do có một tầng huyết thống ràng buộc với nhau. Cho đến khi Chúc Diệc Hạ trở thành đệ tử Linh Thành Tông, một vài năm sau, Chúc Tư Tâm cũng rời nhà, bái sư ở Nhạc Vân Kiếm Tông, hai người họ cơ hồ càng không có giao thoa. Nhưng vừa mới đây, nhìn thấy Chúc Di Ninh toàn tâm toàn ý chú ý hắn, có một thứ cảm xúc kỳ lạ chợt lóe qua.
Chúc Tư Lâm cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có muội muội, càng chưa bao giờ nghĩ về việc mình sẽ đối xử với muội muội như thế nào. Khi nghe mẫu thân vui vẻ nói nàng đang mang thai, sẽ sinh cho hắn một tiểu muội xinh đẹp, hắn cũng chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng, cũng chẳng quan tâm đứa bé đó sẽ như thế nào.
Hmm...Có lẽ cũng không khá hơn như mối quan hệ của hắn với Chúc Diệc Hạ là bao?
Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì tiếng sụt sịt kéo Chúc Tư Lâm trở về thực tại, hắn cúi đầu nhìn xuống lại trùng hợp nhìn thấy Chúc Di Ninh vừa ôm cẳng chân mình vừa xì mũi cọ cọ vào quần.
Chúc Tư Lâm:???
Chúc Tư Lâm đen mặt, ngoài cười trong không cười: “Chúc Di Ninh.” Hắn mắc bệnh sạch sẽ, rất ghét người khác đụng chạm vào mình, với những kẻ không có mắt động chạm hắn, mộ phần đều đã mọc cỏ xanh ba thước.
Chúc Di Ninh chột dạ hít hít cái mũi, lén nhìn nhị ca nhà mình. Cậu cũng biết Chúc Tư Lâm mắc bệnh sạch sẽ, kể cả cực kỳ yêu thương cậu nhưng liên quan đến phương diện này thì không có ngoại lệ nào hết! Mà hiện giờ tuy không muốn thừa nhận nhưng hiện giờ cậu chưa phải ‘cục cưng’ của Chúc Tư Lâm! Phải làm sao bây giờ?
Chúc Tư Lâm rút lại chút yêu thích đối với tam muội nhà mình, trực tiếp cho âm điểm, lại thấy Chúc Di Ninh rụt rè mon men lại gần nhón chân dùng hai tay nhỏ mềm mại nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn, nãi giọng mở to đôi mắt xinh đẹp màu xám nhạt nhìn hắn: “Đừng giận Ninh Ninh nha. Ca ca tốt bụng nhất trên đời mà!!!!”
Chúc Tư Lâm hơi nhướng mày trước hành động ngoài dự đoán của Chúc Di Ninh. Tiểu nha đầu này thật sự rất biết cách nịnh nọt.
“Vậy sao?” Chúc Tư Lâm lạnh mặt gạt tay Chúc Di Ninh, ngữ khí lạnh băng nhưng động tác lại dịu dàng đến mức kỳ quái. Thấy Chúc Di Ninh không có vẻ sẽ định chủ động tránh ra, hắn ác ý thú vị hăm doạ: “Sao hả? Tam muội muốn bị đánh mông à?”
Chúc Di Ninh vội giơ tay che lại mông nhỏ, bĩu môi nghĩ thầm: ‘Vẫn xấu tính như ngày nào!’ Nghĩ vậy nhưng cậu vẫn mặt dày bám lấy nhị ca mình, cậu tin sớm muộn mình sẽ lấy lại vị trí ‘cục cưng’ của mình!”
Vậy là sau đó một lớn một nhỏ khiến cả Chúc phủ một phen há hốc mồm. Chỉ thấy Tam tiểu thư lẽo đẽo chạy theo sau lưng Nhị thiếu gia ngọt ngào gọi ‘ca ca’, lại ‘to gan lớn mật’ mà nắm chặt vạt áo của Nhị thiếu gia. Đã từng lan truyền câu chuyện một vị tiểu thư xinh đẹp muốn theo đuổi Nhị thiếu gia, khi ấy Nhị thiếu mới 11-12 tuổi nhưng đã tuấn lãng vô cùng. Nàng kia như đuôi nhỏ bám theo, ngọt ngào bày tỏ tình yêu nhưng lại bị Nhị thiếu gia vô tình dùng kiếm pháp doạ người hoảng loạn bỏ chạy! Không chỉ có vậy, nghe nói chỉ cần là tiểu hài tử, đến gần Nhị thiếu gia trong vòng bán kính 5m thì đều bị doạ khóc, thậm chí tè ra quần!
Tiểu Lam, Tiểu Ngọc nhìn Tam tiểu thư như người không xương mà dựa gần Nhị thiếu gia khiến các nàng hoảng sợ không thôi. Trong lòng thầm cầu mong Nhị thiếu gia niệm tình huynh muội ruột mà ‘giơ cao đánh khẽ’.
Chúc Tư Lâm nhàn nhạt nhìn muội muội, đáng lẽ giờ này nó phải khóc lóc đi mách cha mẹ hoặc là sợ hãi không dám đến gần hắn chứ? Sao lại thế này?
Chúc Tư Lâm lấy cớ Chúc Di Ninh đang trong giờ học để cậu không thể lẽo đẽo theo mình, lại thấy cậu vẻ mặt căm thù nhìn cuốn tâm pháp cơ sở trước mặt nhịn không được hơi nhếch khoé miệng lên. Thấy hai nha hoàn đứng canh ở của vẻ mặt sợ sệt nhìn mình, hắn ngoắc tay gọi một người.
“Ngươi tên là gì?”
Tiểu Ngọc sợ sệt cúi gằm mặt, thật cẩn thận hành lễ trước uy áp của Nhị thiếu gia: “Nô tỳ Tiểu Ngọc, gặp qua Nhị thiếu gia.”
Chúc Tư Lâm gật đầu, lại hỏi: “Tam tiểu thư trước giờ đều như thế này sao?”
A? Tiểu Ngọc hoang mang không hiểu Nhị thiếu gia muốn hỏi gì.
“Vâng, trước giờ đều như thế ạ!” Tiểu Ngọc đánh bạo trả lời, có lẽ Nhị thiếu gia hỏi về việc tiểu thư ghét việc tu luyện?
Chúc Tư Lâm nghe vậy, lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm. Là luôn to gan tiếp cận những kẻ nguy hiểm như hắn sao? Tam muội thật thú vị.
…
Vừa kết thúc tu luyện, Chúc Di Ninh đã vội vàng chạy đi tìm nhị ca của mình, nhờ Tiểu Ngọc dẫn đường đến biệt viện của nhị ca, lại nghe tin Chúc Tư Lâm đang tu luyện, không tiếp bất kỳ ai nên đành ỉu xìu trở về.
“Hầy…” Chúc Di Ninh thở dài lần thứ n, hiếm thấy mà không có tâm trạng ăn uống, kể cả mỹ thực cũng không thể an ủi được tâm hồn đang tổn thương sâu sắc này!
Hệ thống vùi đầu vào ăn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ký chủ nhà nó: [Ninh Ninh, nhị ca ngươi có lẽ chỉ mải tu luyện nên không để ý đến ngươi thôi. Đừng buồn nữa, nha!]
Chúc Di Ninh nhìn nó với ánh mắt ‘chuyện này ngươi không hiểu’, lại tiếp tục thở dài.
…
Sau vài ngày chờ đợi, cuối cùng Chúc Di Ninh cũng đã đợi được cơ hội để bám lấy nhị ca mình.
Chúc Tư Lâm đã biết Chúc Di Ninh đến từ khi cậu vừa bước vào kết giới. Thầm nghĩ, người bình thường thấy thái độ lồi lõm kia của hắn cũng đều biết điều mà cút ra khỏi tầm mắt của hắn, vậy mà tiểu nữ hài này vẫn luôn bám theo hắn, lẽo đẽo chạy theo không biết mệt. Hôm nay lại là trò gì đây?
“Ca ca!” Chúc Di Ninh hào hứng kêu lên, tay ôm cái gối đầu nhỏ xinh, mở to đôi mắt long lanh: “Ta muốn ngủ cùng huynh!”
Chúc Tư Lâm dừng một chút, không nghĩ tới là vấn đề này. Hắn không thích ở chung với người khác, lại có ý thức về lãnh địa rất cao. Kể từ khi lên Trúc Cơ kỳ cũng hiếm khi ngủ, chỉ đả tọa tu luyện hay nhắm mắt dưỡng thần chứ không chợp mắt chút nào.
Có lẽ vừa mới luyện kiếm, hắn lại cảm thấy chút mệt mỏi, lại ma xui quỷ khiến mà đồng ý lời thỉnh cầu của Chúc Di Ninh. Hiếm khi lên giường đi ngủ thay vì đả tọa tu luyện.
Yaaaaa! Chúc Di Ninh vui vẻ ôm gối đầu chạy lên giường, ngó nhìn xung quanh. Căn phòng được bày biện xa hoa và cực kỳ sang trọng. Khác với ấn tượng về sự đơn giản, dành linh thạch để khác khổ tu luyện của đa số kiếm tu khác, Chúc Tư Lâm lại sở hữu lối sống vô cùng xa hoa và sang trọng. Mỗi một đồ vật trang trí được bày biện trong căn phòng cũng đều là tinh phẩm, bỏ tiền ra cũng chưa chắc mua được. Vốn là nhị thiếu gia Chúc gia quản lý Diêu Nhạc Thành, một trong vài thành giao thương buôn bán phát triển của Đông Châu nhờ vị trí địa lý thuận lợi, chỉ đứng sau Triêu Mạc Thành, Tang Mặc Thành và các thành trì của ba gia tộc lớn ở Đông Châu là: Triệu gia, Âu Dương gia và Hoàng gia. Mà từ khi Chúc Tư Lâm trở thành đệ tử Nhạc Vân Kiếm Tông cũng nhận làm nhiều nhiệm vụ, lại có tài nguyên hàng tháng tính theo bậc của hạch tâm đệ tử, hắn lại càng trở nên giàu có.
Chúc Di Ninh gật gù. Vẫn y như ngày xưa!
Thấy muội muội vẻ mặt ngốc nghếch cười khúc khích như đạt được thành tựu đáng gờm, Chúc Tư Lâm bật cười rồi lại giật mình sực tỉnh. Thế giới này điên rồi hay là hắn điên rồi?
…
Chúc mẫu nghe Chúc Di Ninh chạy đến đòi ngủ cùng đứa con trai khác người của nàng, lại kỳ lạ mà thành công, nghĩ mãi không ra. Chúc Tư Lâm cùng Chúc Diệc Hạ từ nhỏ đã khó gần, lại luôn hờ hững, vô tình với tất cả mọi người xung quanh bao gồm vợ chồng nàng. Chúc mẫu thật sự không nghĩ ra cảnh tượng hai đứa chúng nó thân thiết với người khác, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc nhi tử cô đơn suốt quãng đời còn lại! Nàng chần chờ dò hỏi phu quân mình: “Phu quân, chàng có nghĩ là Tư Lâm bỗng nhiên phát hiện ra bản năng làm ca ca, nên mới cố gắng bù đắp tình thương cho Ninh Ninh không?”
Chúc phụ: “…” Tại sao từ nào hắn cũng hiểu... nhưng sắp xếp lại thành câu thì hoàn toàn không hiểu gì cả?
Chúc mẫu nhìn vẻ mặt ngờ vực của hắn, nói tiếp: “Thôi chắc là do ta nghĩ nhiều…”
Chúc phụ: Sao phu nhân lại chỉ nói một nửa câu chuyện như vậy thôi chứ?
Ngày hôm sau.
Chúc Tư Lâm sảng khoái tinh thần tỉnh dậy lại cảm giác có gì đó khác lạ, hơi nặng lại còn nóng ẩm, bèn vươn tay ra sờ soạng xung quanh.
Chúc Tư Lâm: !!!!!
Chúc Tư Lâm giật mình ngồi phắt dậy, nhìn xuống muội muội còn ngủ ngon lành nằm đè trên tay mình. Cách đó không xa là chiến tích huy hoàng của Chúc Di Ninh, một vũng nước tiểu hơi ngả màu ố vàng cực kỳ bắt mắt trên đống chăn đệm thuần sắc trắng của Chúc Tư Lâm.
Chúc Tư Lâm: “…………..”
Lúc trước là do não hắn úng nước nên mới đồng ý ngủ chung với tiểu nha đầu này!
-----
Chuyện ngoài lề:
Tác giả: Kinh hỉ không? Bất ngờ không?
Chúc Tư Lâm: “...........”