Huyền Lăng đại lục năm 6894.

Đông Châu, Nhân giới.

Đầu hạ.

Ngày mới tờ mờ sáng.

“A a a a a a a! Chúc Minh Dạ!!!”

Một tiếng hét vừa đau đớn vừa giận dữ vang vọng khắp Chúc phủ.. Hạ nhân bận rộn đi lại, cánh cửa phòng hé mở rồi lại đóng lại.

Bên ngoài, một nam tử trung niên bước đi qua lại không yên. Đôi mày rậm nhíu chặt, ánh mắt cứ mãi hướng về cánh cửa đang đóng kín. Đó là gia chủ Chúc gia – Chúc Minh Dạ. Hắn thấp thỏm không yên, lòng nóng như lửa đốt. Nhìn từng chậu máu được hạ nhân thay phiên mang ra ngoài, lòng hắn như bị bóp nghẹt từng hồi.

Dù là tu chân giới, nhưng việc sinh nở với nữ tử vẫn chẳng khác mấy so với phàm nhân. Nhờ linh lực, đan dược, quá trình ấy có phần an toàn hơn, song không phải ai cũng có thể thuận lợi vượt qua. Phu nhân của hắn, Tô Nguyệt La, chẳng phải lần đầu sinh con, nhưng vì vết thương cũ chưa lành, lần vượt cạn này chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan.

"Phu nhân, người hít sâu vào! Cố lên, sắp rồi!"

Tiểu Xuân, đại nha hoàn bên cạnh Tô Nguyệt La, đỏ hoe mắt, nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của chủ tử, như muốn san sẻ một phần đau đớn ấy. Lúc phát hiện phu nhân mang thai, cả y sư lẫn dược sư trong phủ đều khuyên nên bỏ đứa trẻ. Với cơ thể hiện tại, giữ lại thai nhi chẳng khác nào cược mạng. Phu nhân lại không thể dùng linh lực, đan dược cũng chỉ được dùng loại ôn hoà ít linh khí nhất, gần như sinh con như người thường. Nhưng phu nhân kiên quyết không từ bỏ đứa nhỏ, ai cũng không thể thay đổi ý kiến của nàng kể cả gia chủ.

"Lại dùng lực! Chỉ một chút nữa thôi!"

"A! Nhìn đến đầu của đứa bé rồi!"

"Ra tới! Ra tới rồi!"

“Oa…oa…oaaa”

Chúc Minh Dạ siết chặt nắm tay đến mức chảy máu mà không hay biết. Đến khi nghe tiếng khóc vang lên, hắn mới như trút được gánh nặng, lập tức bước vào phòng. Đứa trẻ nhỏ xíu được bọc trong tã lót, y sư mừng rỡ trao vào tay hắn: "Là một tiểu thư xinh đẹp, gia chủ, phu nhân!"

Chúc Minh Dạ ôm đứa bé đến bên giường, nơi Tô Nguyệt La đã thấm mệt nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn hắn. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, nở một nụ cười dịu dàng - nụ cười hiếm hoi trên gương mặt vốn nghiêm nghị ấy.

“Thật may vì nàng vẫn ổn...”

...

Có tiếng người nói chuyện.

Chúc Di Ninh lờ mờ nhận thức được điều đó. Cậu cố mở mắt ra, nhưng cảnh vật xung quanh lại vô cùng lạ lẫm. Đây… là đâu?

Cậu đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, cổ họng như bị thứ gì chặn kín. Thở không nổi. Một tiếng khóc yếu ớt phát ra – là từ cậu?

Chuyện gì vậy? Không phải mình đã chết rồi sao?

Chúc Di Ninh hoảng hốt. Cậu muốn suy nghĩ, nhưng cơ thể nhỏ bé này chẳng cho phép cậu làm điều đó. Bên tai lại vang lên tiếng cười nói rộn rã khiến đầu óc vốn đã rối nay càng thêm loạn.

“Là một tiểu cô nương xinh đẹp!” Y sư vui mừng reo lên.

Tô Nguyệt La mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ đỏ hỏn vào lòng, khẽ vỗ về, đôi tay trắng nhợt có phần gầy yếu khẽ vuốt lưng đứa trẻ. Nàng nhìn sang phu quân đang đứng lặng bên cạnh, khẽ nắm lấy tay hắn rồi mệt mỏi thiếp đi. Chúc Minh Dạ nghiêm mặt, nhẹ nhàng thở ra, hôn nhẹ lên trán nàng, lại nhẹ giọng thủ thỉ như sợ người bên cạnh tỉnh giấc: “Phu nhân…”

Chúc Di Ninh cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra cực kỳ vô lý, nhưng lại không thể sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Ninh Ninh cảm thấy cái đầu nhỏ của mình không tài nào tiêu hóa nổi lượng thông tin khổng lồ đang tràn vào đầu óc nhỏ bé của mình.

Bỗng khuôn mặt nhỏ của Chúc Di Ninh bỗng nhiên chạm vào 1 thứ mềm mại.

Ninh Ninh ngơ ngác mở to đôi mắt màu xám nhạt.

Tình huống này hợp lý sao?

Đương nhiên không thích hợp rồi!

Chúc Di Ninh đơ người nhưng theo bản năng một đứa trẻ, cậu khẽ mở miệng ngậm lấy, từng dòng sữa ngọt ngào ấm nóng chảy vào miệng khiến thân thể nhỏ bé cũng dần ấm áp. Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ khiến cậu cũng không biết phải xử lý như thế nào.

Chẳng bao lâu, đầu óc Ninh Ninh loạn thành một đám rối, lại chẳng thể nghĩ được gì nữa. Chúc Di Ninh quyết định buông xuôi, tuân theo bản năng mà mút từng ngụm, từng ngụm sữa ngọt ngào. Chốc lát, bụng nhỏ no căng, cả người cũng ấm áp thoải mái, Ninh Ninh lại mơ màng mà chìm vào giấc ngủ. Chỉ nghe tiếng hát ru khe khẽ con văng vẳng bên tai.

Vốn dĩ Chúc Di Ninh là tiểu thiếu gia tập đoàn nhà họ Chúc giàu có, hay còn được người khác gọi đùa là ‘thắng ngay từ vạch xuất phát’, cho dù chỉ nằm yên ăn no chờ chết cũng không có vấn đề gì. Cậu nổi tiếng vì được cha cùng hai người anh trai hết mực yêu thương nuông chiều, muốn gì được nấy, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa… Ngoại trừ thể chất ‘ma ốm’ chẳng khác gì tiểu mỹ nhân mong manh giữa nhân gian, phần lớn thời gian của cậu ở bệnh viện, gặp bác sĩ còn nhiều hơn gặp bạn bè, còn lại thật sự không có gì để phàn nàn cả. 

Nhiều lúc Diệp Minh Trần cũng cảm thán cậu bạn thân ốm yếu của mình được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh ấy mà lại có thể lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu hiểu chuyện, không hư hỏng ăn chơi đua đòi chắc chắn phải có căn mới có thể như vậy!

Vốn tưởng chỉ cần nằm yên ăn no chờ chết, biến cố xảy ra… Năm Di Ninh 16 tuổi, cha và anh cả mất trong tai nạn xe hơi. Ba tháng sau, anh hai cũng ra đi trong vụ rơi máy bay. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, quá tàn nhẫn. Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, Chúc Di Ninh mất hết tất cả người thân. Một mình cậu lạc lõng giữa thế giới rộng lớn, đối diện với nỗi đau không gì khỏa lấp được.

“Tại sao? Hức…hức…ư…” Chúc Di Ninh suy sụp khóc nấc lên ôm lấy bức ảnh gia đình, sau đó lại lên cơn hen suyễn ngất đi lúc nào không hay… 

Chúc Di Ninh tỉnh dậy trong căn phòng trắng toát nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Chúc Di Ninh đã quá quen thuộc với khung cảnh này, nhưng nay cảnh còn người mất, không còn ai ân cần chăm sóc bên cạnh, chỉ còn một mình Ninh Ninh bé nhỏ trong căn phòng rộng lớn yên lặng đến đáng sợ.

Diệp Minh Trần bước vào, nhìn thấy Chúc Di Ninh thẫn thờ nhìn lên trần nhà, đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ chảy nước mắt ướt nhẹp gối đầu. Hắn chạy lại bên Chúc Di Ninh, nhẹ nhàng ôm bờ vai gầy gò của cậu: “Ninh Ninh, cậu còn có tôi mà…”

Chúc Di Ninh yên lặng rơi nước mắt đưa tay ôm lấy Diệp Minh Trần, đôi tay gầy yếu không chút sức lực cố gắng ôm chặt người trước mắt, như thế đang cố níu kéo lại một ai đó.

Nhận thấy người bạn của mình cũng ôm chặt mình, Diệp Minh Trần khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng mảnh khảnh của Ninh Ninh. Cậu ta cũng biết đối với một người được bảo bọc từ bé như Chúc Di Ninh, việc mất đi tất cả người thân trong một thời gian ngắn như vậy là một cú sốc tinh thần khó có thể vượt qua được… Chỉ mong Ninh Ninh có thể nỗ lực sống tiếp…

Tám năm sau, Chúc Di Ninh dần trưởng thành. Cậu tiểu thiếu gia một thời giờ đã là người kế thừa tập đoàn, từng bước trả lại món nợ máu cho những kẻ đã mưu hại cha và các anh. Bọn họ khinh thường cậu tiểu thiếu gia yếu đuối, vô dụng, mặc cho cậu sống lay lắt trên đời. Bởi trong mắt bọn họ, Chúc Di Ninh là một sự tồn tại không đáng quan tâm, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ốm yếu không sống nổi bao lâu bị nuông chiều. Tuy nhiên dưới cái vỏ bọc yếu đuối, là một tâm trí kiên cường, một ý chí không khuất phục. Chúc Di Ninh sao có thể cho bọn họ đắc ý, nghĩ cũng đừng nghĩ trừ phi bước qua xác cậu!

Mỗi ngày trôi qua là một ngày Chúc Di Ninh gắng gượng cơ thể yếu đuối làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, sức khoẻ cũng ngày một giảm dần. Cuối cùng mọi công sức của cậu cũng được đền đáp xứng đáng. Chúc Di Ninh giành lại tập đoàn trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người với sự giúp đỡ của cậu bạn thân từ thuở nhỏ Diệp Minh Trần. Diệp Minh Trần là một người thông minh, hoạt bát, tốt bụng, hắn luôn bên cạnh chăm sóc, nhắc nhở Chúc Di Ninh giữ gìn sức khoẻ, cũng là trợ thủ đắc lực giúp cậu giành lại tập đoàn. Với cậu, Diệp Minh Trần là 1 người bạn, 1 người thầy, 1 người anh trai.

Chúc Di Ninh lại phải nhập viện, quay trở lại căn phòng màu trắng nồng đậm mùi thuốc khử trùng ấy, cậu biết mình không sống được bao lâu nữa bèn lập di chúc chuyển nhượng quyền điều hành cho Diệp Minh Trần, người bạn quân sư đã giúp cậu rất nhiều. Chúc Di Ninh nở nụ cười đầy mãn nguyện, cha, anh cả, anh hai, con đã làm được rồi…

Diệp Minh Trần vẫn đều đặn đến thăm Chúc Di Ninh, lại thấy người bạn của mình ngày một yếu đi cho dù vẫn luôn nằm ở viện tĩnh dưỡng trong thời gian này. Thân hình gầy gò của Chúc Di Ninh nay lại càng trở nên mảnh khảnh, đã ngoài 20 tuổi nhưng thân hình chỉ như cậu thiếu niên 15, 16 tuổi, làn da trắng bệch thiếu sức sống, khuôn mặt vốn đã nhỏ nay hóp lại, đôi mắt to tròn xinh đẹp lại trở nên to kỳ lạ trên khuôn mặt hốc hác. 

Nhìn Chúc Di Ninh mở to đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, Diệp Minh Trần bỗng nhiên cảm thấy người bạn của mình dường như sắp biến mất dưới ánh mặt trời dịu nhẹ trên khung cửa sổ. 

“Tôi đến thăm cậu rồi đây.”

Chúc Di Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt vô hồn không còn chút linh động ngày trước, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diệp Minh Trần đến bên Chúc Di Ninh, cởi áo ngoài khoác lên bờ vai đơn bạc của cậu, mỉm cười: “Hôm nay cậu thấy ổn hơn không? À, đúng rồi, ngày mai là sinh nhật lần thứ 25 của cậu đấy! Ngày mai tôi có một chút việc bận nên có lẽ sẽ đến muộn một chút. Cậu có muốn…”

Không đợi Diệp Minh Trần dứt lời, Chúc Di Ninh nhỏ giọng nói, giọng nói khàn khàn lại trầm thấp: “Cảm ơn cậu, A Trần…”

Diệp Minh Trần dừng lại động tác gọt quả táo, nhìn Chúc Di Ninh đang nở một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc. Cậu ta nhìn ánh mắt của Ninh Ninh, đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ: có lẽ cậu ấy đã không còn luyến tiếc gì với thế giới này nữa rồi…

Diệp Minh Trần cười nhẹ: “Ừm…Dù sao thì, rất vui được quen cậu. Ninh Ninh à…”

Vừa mới sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên khẽ chạm vào khung cửa sổ, Chúc Di Ninh chống tay ngồi dậy. Nhìn đôi tay bầm tím chi chít vết kim tiêm, thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ, khao khát tự do chạy nhảy ngoài trời như những người bình thường, khao khát có thể ăn uống thoải mái không cần kiêng khem gì, khao khát có một thân thể khoẻ mạnh, khao khát trở lại bên gia đình…

“Đã bao lâu rồi nhỉ?” Chúc Di Ninh tự giễu cười nhạt. Chợt thân thể đau đớn khiến cậu quặn mình ôm chặt lấy bụng, rồi lại thiếp dần đi trong tiếng tích tích đều đều của máy móc.

“Tít…Tít…Tít…Títtttttt…” Tiếng kêu trở nên chói tai, dồn dập hơn, cùng với những bước chân dồn dập của các bác sĩ, điều dưỡng.

“Nhanh lên! Đến cấp cứu bệnh nhân phòng số 301!”

Chúc Di Ninh chỉ cảm thấy những tiếng ồn ào đó dường như không liên quan đến mình, tiếng nói dần dần nhỏ đi, rồi biên mất. Cậu nở một nụ cười nhẹ.

Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ 25 của cậu, là một ngày nắng đẹp.

Chỉ mong Diệp Minh Trần đừng khóc nhiều quá…

Từng tia sáng rọi qua cửa sổ khiến căn phòng tràn ngập trong ánh nắng ban mai cùng tiếng nói chuyện khe khẽ. Chúc Di Ninh hé mở đôi mắt nhìn ra xung quanh.

"A?"

Đó là 1 nữ tử xinh đẹp, nàng có đôi mắt màu nâu trà như lấp lánh sao trời, mái tóc màu nâu nhạt như phát sáng dưới ánh nắng xoã trên vai, nàng mặc 1 bộ váy màu trắng suông dài ngồi trên giường, vẻ mặt hơi tái nhợt thiếu sức sống. Bên cạnh là nam tử trung niên anh tuấn, vẻ mặt nghiêm nghị cùng khí thế từng trải theo năm tháng khiến người khác khó lòng nhìn thẳng. nhưng đôi mắt màu xám nhìn về phía nữ tử rất đỗi dịu dàng.

Chúc Di Ninh ngơ ngẩn không tin vào đôi mắt mình, nam tử này chẳng phải cha của cậu sao?

"A..a..aa..a"

"Ha ha, sao nhìn con ngơ ra vậy bảo bảo?" Tô Nguyệt La cười nói. Chúc Minh Dạ cũng cười nhẹ nhìn về phía Chúc Di Ninh.

Còn nữ tử bên cạnh là…?

Bỗng nhiên Chúc Di Ninh sực nhớ về bức ảnh hiếm hoi của mẹ mình, mẹ cậu mất năm cậu 3 tuổi, sau đó cha cậu đã cất hết di vật của bà nên cậu khó khăn lắm mới lấy được một bức ảnh của mẹ cậu. Đến tận lúc chết cậu vẫn còn giữ tấm ảnh ấy cực kỳ cẩn thận… 

Là cha mẹ thật sao...? Bỗng nhiên Chúc Di Ninh cảm thấy cực kỳ tủi thân, đôi mắt màu xám nhạt của cậu mở to, rưng rưng nước mắt nhìn cha mẹ của mình, sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ, cậu không dám tin đây là sự thật. Khi được mẹ ôm chặt, cậu chỉ biết khóc. Khóc như một đứa trẻ đúng nghĩa. Tủi thân, vui mừng, xúc động, tất cả mọi cảm xúc hoà trộn thành tiếng nấc nghẹn ngào.

"Làm sao vậy bảo bảo, con khó chịu ở đâu à?" Giọng Tô Nguyệt La dịu dàng đến lạ, vỗ nhẹ lưng cậu như muốn xoa dịu nỗi sợ hãi. 

Chúc Di Ninh dần nín khóc, rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười thơ ngây, non nớt nhưng lại mang theo sự thỏa mãn không thể che giấu.

Thật tốt quá!

Nhưng mà nhìn cha có vẻ…già hơn nhiều so với mẹ quá nhỉ? Là trâu già gặm cỏ non hay sao?

-----

Chuyện ngoài lề:

Ninh Ninh: Nhưng mà nhìn cha có vẻ…già hơn nhiều so với mẹ quá nhỉ? Là trâu già gặm cỏ non hay sao?

Chúc phụ: “…” Nhãi ranh! (╬ ̄皿 ̄)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play