Chúc phụ nhấp ngụm trà nhỏ, tầm mắt lại nhìn đến một hồng y nữ tử cùng một thanh y nam nhân vẻ mặt ôn hòa dịu dàng. Hắn khẽ cúi đầu ghé bên tai phu nhân nhà mình.

“Đã lâu không gặp!” Nữ tử sang sảng cất tiếng, nam tử bên cạnh chỉ bất đắc dĩ nhìn nàng, nhẹ giọng chào hỏi vợ chồng Chúc gia. Nàng cười lớn: “La Nhi, đây là Ninh bảo bảo? Đáng yêu hơn hai nhóc kia nhà muội nhiều. Không hổ là cháu ngoại của ta, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, chỉ cần ngắm bảo bảo một chút là cảm thấy vui vẻ hơn nhiều rồi!”

Chúc Di Ninh giật mình, nhìn người trước mặt, đôi mắt xám nhạt mở to đầy kinh ngạc.

Thật giống quá!

Chúc mẫu khẽ cười, vị tỷ tỷ này của nàng vẫn luôn như vậy, dù đã trở thành Tô gia gia chủ nhưng vẫn chẳng hề câu nệ tiểu tiết. Nàng nhìn tỷ tỷ nhẹ nhàng ôm lấy Chúc Di Ninh, khác hẳn cách ăn nói có phần hơi bộp chộp của tỷ tỷ lại càng buồn cười, mỉm cười giới thiệu cho Chúc Di Ninh: “Đây là bá mẫu của con.”

Chúc Di Ninh nghe vậy, ngọt ngào cười: “Bá mẫu…an hang ạ!” Thảo nào nhìn giống mẹ như vậy! Ninh Ninh có ấn tượng rất tốt về bá mẫu mới gặp lần đầu này.

Tô Tinh Lam gật đầu, vui sướng xoa bóp khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà của Chúc Di Ninh đến mức đỏ bừng mới chịu buông tha, lại đưa cho cậu một chiếc vòng ngọc màu lam thật xinh đẹp: “Ta mới trở về Tô gia không lâu, nên hôm nay mới có dịp đến thăm con, tặng bảo bảo cái vòng này coi như quà sinh nhật nhé!”

 Chúc mẫu thấy vậy, vội vàng lên tiếng từ chối: “Cái này sao nhận được, chẳng phải đây là Cực phẩm Linh khí tỷ mới tìm được trong bí cảnh gần đây sao? Quá quý giá, muội không thể nhận được!”

Linh khí? Chúc Di Ninh ngây ngốc sờ vòng ngọc, pháp bảo gồm bốn loại: Huyền khí, Linh khí, Pháp khí, Bảo khí chia làm 4 cấp: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Vậy mà bá mẫu lần đầu ra tay tặng đồ đã tặng cực phẩm Linh khí?

Lúc này, vị nam tử ôn hòa bên cạnh Tô Tinh Lam - Tiết Chi Khang lại nhẹ giọng giải thích: “Nhị muội đừng khách khí, đây đều là tấm lòng của Tinh Lam. A Ninh lại ngoan ngoãn như vậy, Pháp khí này đương nhiên là thích hợp với tiểu chủ nhân như vậy rồi.”

Chúc mẫu thấy không lay chuyển được bọn họ, cũng tươi cười cảm ơn ý tốt của họ.

“Bá mẫu…con thích!” Đôi mắt Chúc Di Ninh sáng lên, long lanh như hai ngôi sao nhỏ. Giọng cậu nũng nịu mà ngọt ngào, khiến người nghe tim cũng mềm nhũn.

[Ninh Ninh! Cái này là Nhan Tuyết vòng, Cực phẩm Linh khí, có thể bảo vệ ngươi trước một đòn tấn công toàn lực của Xuất Khiếu kỳ tu sĩ. Tuyệt vời ông mặt trời! Không sợ game một mạng nữa rồi!!] Hệ thống vui sướng lăn lộn, chuỗi số liệu bay qua bay lại như pháo hoa chúc mừng.

Chúc Di Ninh nghe vậy càng vui vẻ. Đây chính là sinh nhật vui vẻ nhất của Ninh Ninh!

Qua một đoạn thời gian lăn lộn phát khùng cùng hệ thống, Chúc Di Ninh bình tĩnh lại, ngồi im trong lòng ngực bá mẫu nhà mình, ngoan ngoãn lắng nghe người lớn trò chuyện.

Tô Tinh Lam: “Nghe nói Tư Lâm đang bế quan đột phá Nguyên Anh, là thật vậy chăng?”

Chúc mẫu u sầu trả lời: “Đúng vậy, cả Diệc Hạ cũng đang bế quan thăng cấp, thế nên chúng nó mới vắng mặt. Cũng là bất đắc dĩ. Haizz…”

Chúc phụ cười khẩy: “Ta thấy là hai thằng nhóc đó ngứa đòn thì có! Hai thằng nhãi này lúc nào cũng chỉ biết đối nghịch với ta, từ lúc bái sư không biết chúng nó đã về được lần nào chưa? Lúc nào cũng lý do lý trấu, chỉ thế là giỏi. Hừ. Đúng là chỉ giỏi chọc tức phụ thân chúng nó!”

Chúc mẫu đẩy nhẹ phu quân, liếc mắt trách nhẹ. Thật là… hễ nhắc đến hai đứa con trai là hắn lại biến thành người khác, trái ngược hẳn với vẻ uy nghiêm thường ngày, suốt ngày lải nhải mắng Diệc Hạ với Tư Lâm. Từ nhỏ ba cha con không cãi nhau thì cũng giận nhau, chưa từng yên ổn nổi một ngày!

Nàng khẽ thở dài – rất nhẹ, đến nỗi không ai nghe thấy. Nàng cùng Chúc Minh Dạ trải qua rất nhiều chuyện mới quyết định thành hôn. Tu sĩ tu vi càng cao, chuyện mang thai lại càng trở nên khó khăn, vậy nên qua mấy chục năm hai người bọn họ mới có được hai nhi tử, nhưng cũng không biết vì sao hai đứa nó khó gần đến nỗi cũng không gần gũi hai vợ chồng nàng ngay từ nhỏ. Tưởng rằng đời này duyên nợ với con cái của hai người họ sẽ vẫn luôn mờ nhạt như vậy thì Ninh Ninh lại đến, dù là trong hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ và nguy hiểm…

“A Dạ nói đúng lắm!” Tô Tinh Lam gật đầu tán thành muội phu nhà mình, lại tiếp tục bóc phốt: “Hai đứa nhóc đó đúng là phiền chết! Không biết giống ai nữa? Diệc Hạ thì mặt lạnh như băng, mở miệng là khiến người ta ngán ngẩm. Tư Lâm còn quá đáng hơn! Mỗi lần nó nói chuyện là phải khiến người ta tức nổ đom đóm mắt mới chịu được hay sao á! Mà cả hai đứa đó giống nhau ở cái miệng độc. Lần trước ta gọi truyền âm, Tư Lâm nó dám cúp ngang! Tức chết mà! La Nhi, hai đứa Gia Văn và Gia Thành nhà ta đều bị chúng nó dạy hư rồi!”

Chúc mẫu buồn cười: “Tỷ tỷ cứ đùa, Gia Văn và Gia Thành vẫn ngoan ngoãn như vậy mà?”

Diệc Hạ? Tư Lâm?

“A a a a a! Bát Bát! Có phải đúng như ta nghĩ không? Có thật là hai anh ấy đấy không??? Ta đã từng nghi ngờ liệu hai anh ấy có ở đây không nhưng hóa ra họ đều ở đây! Huhu, tốt quá rồi… kiếp này chẳng còn gì để tiếc nữa…’’ Chúc Di Ninh vui sướng lẩm bẩm. Có phải kiếp trước nữa cậu giải cứu cả vũ trụ nên mới có thể tiếp tục hạnh phúc ở bên gia đình như bây giờ không???

Chúc Di Ninh cảm động đến muốn khóc, lòng rối bời hạnh phúc.

Hệ thống cũng đồng cảm, nhưng đồng thời lại thấy hoang mang. Sao mọi chuyện lần này lại trùng hợp đến lạ? Còn Chủ hệ thống cũng chẳng nhắc nhở gì như mọi lần... Lẽ ra những ký chủ xuyên thư đều bị cấm tuyệt đối tiết lộ thân phận. Nhất là Đông Phong, nếu để hắn biết... dù có chui xuống đất cũng không thoát. Vậy mà lần này chẳng ai nói gì?

Chúc mẫu nhìn phu quân và tỷ tỷ, không nhịn được bật cười. Bảo sao người ta hay nói hai người này giống như ruột thịt, đúng là không sai!

Chúc Di Ninh cười hề hề một cách ngốc nghếch, lại nghe tin đại ca cùng nhị ca của mình cũng sẽ sớm trở về dưới sự thúc giục của cha mẹ. Ninh Ninh đang nghĩ xem nên làm gì khi các anh trở lại, một người một hệ thống sôi nổi thảo luận với nhau.

Sắc trời cũng dần ngả sang màu xám xanh. Đoàn người đông đúc cũng chỉ còn vài người. Chúc Di Ninh ngồi cạnh đống quà tặng của người thân, vui sướng kiểm kê quà sinh nhật, trầm trồ với vài món đồ chơi kỳ lạ ở tu chân giới rồi lại thiếp đi lúc nào không hay.

Chúc mẫu ôm Ninh Ninh vào lòng, ôn nhu thì thầm: “Hôm nay chắc bảo bảo mệt lắm rồi. Bảo bảo mơ đẹp nhé!”

Chúc Di Ninh cảm thấy cuộc sống không có sự kiện gì quá nổi bật. À mà, cậu lại nhớ ra – vài tháng trước cậu được kiểm tra linh căn.

Hôm ấy trời nắng nhẹ, mây tản như gấm, toàn bộ trẻ nhỏ của Chúc gia đều được gọi về chủ viện để tham gia "Lễ Khai Linh". Sân viện rộng lớn bỗng chốc đông nghẹt, đâu đâu cũng thấy tiểu hài tử mặc áo tang bào nho nhỏ, mặt mũi hoặc ngơ ngác, hoặc sợ hãi. Mấy vị trưởng lão ngồi ngay ngắn trên ghế cao, bên cạnh là Trắc Linh thạch tỏa ánh sáng nhè nhẹ, trông vừa thần bí vừa áp lực.

Đám nhóc lần lượt bước lên, đặt tay lên linh thạch. Người thì Song linh căn, người thì Tam linh căn, có đứa chỉ là Tạp linh căn, khiến phụ mẫu của chúng mặt mày buồn rười rượi. Mấy đứa có linh căn khá hơn thì được trưởng lão gật đầu tán thưởng, tiếng vỗ tay vang lên từng chập.

Rồi tới lượt Chúc Di Ninh.

Cậu... thật sự không muốn lên.

Một tuổi rưỡi thôi mà, có thể cho người ta được tiếp tục vô tư nằm nôi không? Nhưng không, dưới ánh mắt mong chờ từ Chúc phụ và vô số tộc nhân, Di Ninh bị Chúc mẫu bế tới, nhẹ nhàng đặt tay lên khối đá trong ánh mắt trông mong của tất cả mọi người.

Chỉ trong thoáng chốc, một luồng ánh sáng màu xanh ngọc dịu dàng như nước suối tràn ra từ Trắc Linh thạch. Ánh sáng ấy tỏa ra thơm dịu mùi cỏ cây, khiến cả hội trường như được phủ lên một lớp thanh mát giữa hè oi ả. Không ít người nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác dễ chịu như đang ngồi dưới bóng cổ thụ.

Một vị trưởng lão đứng bật dậy, run run nói:

“Thiên linh căn... Mộc hệ thiên linh căn!”

Trong phút chốc, cả chủ viện bùng nổ.

Chúc phụ mặt mày rạng rỡ, ánh mắt tự hào như thể con gái mình chính là linh căn đầu tiên trong lịch sử tu giới. Năm vị trưởng lão tranh nhau tới gần, muốn nhìn cho rõ "thần đồng của Chúc gia". Ngay cả đại bá Chúc Minh Tề luôn giữ vẻ mặt nghiêm khắc cũng mỉm cười vuốt râu, tán thưởng không ngừng.

Chúc Di Ninh thì… vẫn đang ngơ ngác.

Cậu chỉ thấy mình chạm vào cục đá một chút, liền bị ánh sáng nuốt trọn, cả người thơm mùi cỏ. Lúc hoàn hồn lại thì…!?

Từ hôm đó trở đi, mọi chuyện chính thức trượt khỏi quỹ đạo "thảnh thơi".

Chúc Di Ninh bị đưa vào chế độ học tập đặc biệt, bất kể sáng sớm hay trưa chiều đều phải nghe giảng, đọc chữ, học thuật tu hành sơ cấp. Cậu vừa rớt một chiếc răng sữa, vậy mà đã bị nhét cho một đống sách chữ cổ ngoằn ngoèo đến hoa mắt.

“Không! Ta còn chưa biết hết bảng chữ cái mà!”

“Không! Ta mới biết cách cầm muỗng ăn cơm!”

“Không! Ta chỉ muốn ăn no, sống thọ, chết già!!!”

Cậu khóc lóc, lăn lộn, năn nỉ, cầu xin, thậm chí giả vờ ngủ gật giữa giờ học… Nhưng vô dụng. Chúc phụ mặc kệ, Chúc mẫu tuy thương nhưng vẫn kiên quyết, mấy vị sư phụ dạy đạo thì không nói hai lời – cứ thấy Di Ninh ngáp là lại nhét thêm một bài đạo lý.

Khổ nỗi, thế giới này không dùng ngôn ngữ cậu từng biết! Chữ viết khác hoàn toàn, phát âm cũng lạ lẫm. Cậu — đường đường là người từng đọc sách từ tiểu học tới đại học — nay lại hóa thành kẻ mù chữ!

‘Mười mấy năm đèn sách kiếp trước của ta… tan theo mây khói rồi!’

Chúc Di Ninh u oán nằm bò ra bàn, rấm rứt tâm sự với hệ thống.

‘Diệp Minh Trần ơi là Diệp Minh Trần, kiếp trước cậu ép tôi học đến độ tóc rụng, mặt nổi mụn. Vậy mà giờ đây… tôi lại tự nguyện vùi đầu học tiếp, còn phải luyện khí nhập thể! Đây là báo ứng sao!?’

Mỗi lần nghĩ đến, cậu chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét to ba tiếng:

"Tu chân giới khổ quá màaaaa—!!!"

Thế mà cùng lúc ấy, ở một nơi khác thuộc Đông Châu, tin tức Chúc gia tam tiểu thư sở hữu Thiên linh căn hệ Mộc đã truyền đi như lửa gặp gió. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về gia tộc họ Chúc — một nơi đã có tới ba thiên tài liên tiếp xuất thế. Người ta bắt đầu xì xào:

“Từ khi nào Thiên linh căn lại mọc như nấm sau mưa thế này?”

“Không được, sau này có đấu đá tranh đoạt gì, tuyệt đối không thể đắc tội với Chúc gia!”

Một trận long tranh hổ đấu mới… liệu có đang âm thầm khởi động?

Còn Chúc Di Ninh, kẻ được coi là trung tâm của cơn lốc — giờ phút này đang nằm úp mặt vào đống sách học vỡ lòng, âm thầm chảy hai hàng nước mắt.

Mạc phủ.

Mạc gia thiếu chủ, Mạc Kha Ngọc rũ mắt uống trà, ánh mắt đen tối không rõ suy nghĩ.

Lại là Thiên linh căn sao? Chúc Diệc Hạ cùng Chúc Tư Lâm vẫn chưa đủ hay sao?

---

Chuyện ngoài lề:

Chúc Minh Dạ: Hai thằng nhãi chỉ cãi phụ thân nó là giỏi!

Tô Tinh Lam: Hai thằng nhóc mở miệng ra là khiến người ta tức chết!

Chúc Di Ninh mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội: Đại ca, Nhị ca tốt nhất hệ mặt trời…!

Chúc Minh Dạ: “…”

Tô Tinh Lam: “………”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play