“Có chuyện gì sao?” Tôi vẫn chưa hiểu rõ cậu ta muốn gì. Theo lẽ thường, là một nhân vật quần chúng bình thường, hơn nữa còn đã có “nhóm người qua đường” riêng, thì đáng ra tôi không nên bị kéo vào vòng xã giao của nhân vật chính mới phải.

Những người mà nhân vật chính kết giao, thường là kiểu có hoàn cảnh tương tự, hoặc tính cách trái ngược để bổ sung cho nhau. Mà những tiêu chuẩn đó, tôi hoàn toàn không dính dáng gì đến.

Dù tôi ngồi ngay trước mặt cậu ta, thì cũng không lý nào lại phá vỡ định luật này để trở thành một người được nhân vật chính làm quen.

“Có.” Kuwatani Kazuma có vẻ là người khá thẳng tính. Cậu ta nhìn tôi, nhướng mày: “Vừa nãy, tôi sực nhớ ra… cậu có thấy không? Chuyện của thằng kia ấy?”

Ánh mắt cậu ta lướt sang cậu bạn đang lúng túng quay về chỗ ngồi, cũng chính là người vừa rồi bước ra ngoài rồi quay lại như thể xuyên qua một chiều không gian khác.

~ Thịch.

Tim tôi hẫng một nhịp.

“Cậu thấy đúng không? Khi đó chỉ có mỗi cậu là quay đầu lại nhìn.”
Ngữ khí của người ngồi sau tôi chắc nịch, cứ như thể đã nắm được bằng chứng xác thực trong tay.

Xem ra, không chỉ là kiểu người thẳng thắn, Kuwatani Kazuma còn khá nhạy bén. Ngoài mặt thì chẳng khác gì một tên lười biếng phóng khoáng, ai ngờ được lại quan sát kỹ đến vậy. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Tình huống kiểu này mà không xử lý khéo, thì cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không còn ngày nào yên ổn.

Tôi không cần quay đầu cũng biết, mấy người bạn vừa mới quen kia đang mở to mắt nhìn về phía này như hổ rình mồi, trông cứ như thể đang mong chờ được nghe một bí mật động trời nào đó, không ai rời mắt dù chỉ một giây. Cả những bạn học xung quanh cũng bắt đầu thò đầu ra nhìn lén.

Tình hình này nếu cứ tiếp diễn, sẽ rất nhanh biến thành tâm điểm của cả lớp. Mà nếu lớp học im bặt và tất cả đều hướng về phía này, thì e là sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát. Phải xử lý dứt khoát, nhanh gọn.

“À… cậu nói chuyện đó à. Thì ra cậu cũng thấy nhỉ.”

Tôi nở nụ cười hoàn hảo, ôn hòa, phối hợp cùng biểu cảm kiểu “à, ra vậy” và một chút cảm thán cố tình để xoa dịu.

Dưới ánh mắt vừa trông đợi vừa tự tin của Kuwatani Kazuma, tôi chậm rãi buông nửa câu sau : “Là con chim vừa bay qua kia, hiếm thấy thật đấy, đúng không?”

Kuwatani Kazuma nhíu mày, vẻ mặt khó chịu: “Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi đang nói là…”

“Không phải à?” Tôi nhìn lơ đãng sang bên trái, một tay chống cằm, làm ra vẻ đang suy nghĩ, “Chẳng lẽ chúng ta không nhìn cùng một con? Tiếc thật, con đó hiếm gặp lắm nên tôi mới vô thức nhìn theo một lúc. Lần sau mà tôi thấy lại, sẽ nói với cậu.”

“À, ra là đang nói về chim à.” Có người bên cạnh như hiểu ra, thuận miệng tiếp lời, khiến không khí vốn đang hơi căng thẳng dần dịu lại, “Chim hả? Hình như tôi cũng thấy, cánh có ánh xanh lơ, hiếm thật đấy.”

“Thế thì nhằm nhò gì, tôi từng thấy chim đỏ cam ở quê cơ…”

“Tôi thì từng nuôi một con trắng toát…”

Đúng như tôi dự đoán, khi mọi người nhận ra chỉ là một chủ đề bình thường, không có gì giật gân, họ nhanh chóng mất hứng và chuyển qua chuyện khác, giúp tôi dần rút khỏi tâm điểm chú ý.

Ngữ điệu tiếc nuối, thái độ vô tội, gương mặt không hề lộ vẻ hoảng loạn, dù không thể qua mặt những kẻ quá dày dạn kinh nghiệm, thì để qua mặt những học sinh mới lên cấp ba như tụi này là dư sức.

Quả nhiên, sau khi mọi người xung quanh cũng nhập cuộc với những câu chuyện chim chóc nửa thật nửa đùa, mà không tìm được điểm đáng ngờ nào từ tôi, Kuwatani Kazuma có vẻ vẫn nghi ngờ nhưng đành mím môi, dời mắt đi và không mấy vui vẻ khép lại chủ đề: “Không cần nói với tôi, chỉ là tình cờ thôi. Tôi không để tâm.”

Tôi còn nghe loáng thoáng cậu ta lẩm bẩm trong bất mãn: “Chán thật, còn tưởng có gì hay ho…”

Phải đấy, chán lắm, nên cậu đừng dây dưa nữa. Làm ơn để tôi yên với cuộc sống của một “người qua đường” đi.

Tôi chọn thời điểm thích hợp để nhập lại vào nhóm trò chuyện, trở về dáng vẻ mờ nhạt quen thuộc, trong lòng một lần nữa khẳng định: Ừm, hôm nay mình trong vai người qua đường Giáp, đã hoàn thành rất hoàn hảo.

~~

“Tôi muốn trở thành con người!” Một sinh vật không rõ từ đâu gào lên như thế khiến tôi phải khựng lại trên đường về nhà.

Theo lẽ thường, tôi không nên dừng lại, nhưng trong khoảnh khắc đó tôi nghi ngờ bản thân mình có nhìn nhầm hay đang mơ mộng giữa ban ngày, nên theo bản năng tôi đứng lại, làm theo cảm giác trong lòng.

Quả thực đây là lần đầu tiên tôi thấy thứ này.

“Cậu là gì vậy?” Tôi nghi hoặc lên tiếng.

Có thể là do tôi hiểu biết hạn hẹp, nhưng sinh vật trước mặt này… nửa giống chó, nửa giống mèo, cả người tuyết trắng, lấp lánh vảy óng ánh, có tới sáu chân, tôi thật sự không thể nhận ra được.

Mà nó còn biết nói tiếng người, nghe cũng đã đủ kỳ lạ. Chẳng lẽ là sinh vật nào trốn thoát từ phòng thí nghiệm?

Trong đầu tôi chợt loé lên bao nhiêu nghi ngờ, thì sinh vật kia ngẩng cao cằm, cố gắng làm ra vẻ uy phong, ngạo mạn tuyên bố: “Ta là yêu! Con người, vận may của ngươi rất tốt, đã được diện kiến Yêu Hoàng! Mau khai ra cách để trở thành con người đi!”

Yêu ?

Thời buổi này đúng thật chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Đã tự xưng là hoàng đế, thì cũng nên nể mặt một chút.

Tôi gật đầu tỏ ý hiểu, rồi hỏi tiếp: “Vậy à, ngài Yêu Hoàng, tôi hơi tò mò một chút. Vì đây là lần đầu tiên tôi gặp yêu, tôi không thể xác định lời ngài nói là thật hay giả. Lỡ như… thật ra ngài chỉ là bán yêu thôi, cố tình giả mạo để moi thông tin từ tôi thì sao…”

“Dừng, dừng, dừng! Cậu đang nói cái gì thế hả?” Yêu Hoàng vội ngắt lời tôi, không cho tôi tiếp tục lải nhải.

“Nói đơn giản thôi, ngài có… giấy tờ tuỳ thân gì không?” Tôi lấy từ ba lô ra một quyển sổ nhỏ, lật cho nó xem như minh hoạ rồi bổ sung lý do từ chối: “Hoặc ít nhất có món đồ gì chứng minh ngài là Yêu Hoàng? Không có văn bản thì gọi vài con yêu khác đến làm chứng cũng được. Như thế tôi mới miễn cưỡng chấp nhận danh tính của ngài.”

Vì tôi vẫn chưa đủ tuổi thành niên, thứ duy nhất có thể đưa ra lúc này là thẻ học sinh, nhưng chắc cũng đủ để nó hiểu vấn đề. Miễn là nó còn có khả năng hiểu tiếng người.

“…”
Yêu Hoàng im lặng một lúc, rồi rút từ người ra một chiếc vảy lấp lánh đưa cho tôi: “Yêu giới chúng ta phân biệt nhau bằng yêu lực. Nhìn ánh sáng trên vảy này là biết ta mạnh cỡ nào.”

Một chiếc vảy bạc ánh cầu vồng dưới nắng, nhìn lâu thật khiến người ta lóa mắt.

Tôi nhận lấy, quan sát kỹ, rồi thở dài: “Xin lỗi, tôi thật sự không thấy nó khác gì vảy cá cả. Có chăng chỉ là… hơi to hơn bình thường một chút? Nếu ngài muốn chứng minh thân phận thật, tôi khuyên ngài vẫn nên tìm một nhân chứng thì hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play