“Đúng vậy, thật đáng giận.”

“Ha ha, đúng thế.”

“Cảm giác hơi xui xẻo một chút ha.”

Bọn họ liếc nhìn nhau, cười gượng không biết phải làm sao, ánh mắt tránh không dám nhìn thẳng vào tôi. Vốn dĩ đã là nhóm người ít giao tiếp, lại cứ lặp đi lặp lại những lời cảm thán vô nghĩa, thần sắc càng thêm gượng gạo, không tự nhiên.

Tôi nhạy bén nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Nếu không phá vỡ bầu không khí ngượng ngập, gượng gạo này, tôi sẽ để lại cho họ ấn tượng ban đầu rất tệ, sau đó dần dần bị họ giữ khoảng cách mà chính mình không hay biết, cuối cùng sẽ thành ra một kẻ cô độc, đơn độc một mình.

Đừng coi thường ấn tượng ban đầu, rất nhiều người dù có tiếp xúc lâu dài vẫn không thể gạt bỏ cảm giác lần đầu gặp mặt. Thậm chí họ sẽ vô thức gắn liền cảm xúc, không khí lúc đó với con người kia, cứ như in thành khuôn mẫu trong đầu vậy.

Tất nhiên, đó không phải là một cách đánh giá công bằng, nhưng não người là như thế, chẳng mấy khi lý trí. Nó hay thổi phồng tầm quan trọng của những thứ vụn vặt, như một lần gặp mặt đầu tiên, rồi từ đó khiến những người vốn chẳng có gì đặc biệt lại trở nên khác biệt.

Tôi không muốn chỉ vì một chuyện lặt vặt như vậy mà đánh mất những người bạn mới vừa kết giao.

“Thật ra thì, cứ gọi tôi là Tiểu Lâm là được rồi.” Tôi hắng giọng, cố gắng thể hiện vẻ thân thiện, gần gũi. “Tên tôi hơi khó đọc. Dù sao trong lớp cũng chỉ có một mình tôi tên là Tiểu Lâm, gọi vậy là đủ nhận ra rồi.”

“À à đúng rồi, cũng hợp lý. Với lại nghe cũng khá hay đấy chứ.” Họ thuận theo bậc thang tôi đưa ra mà bước xuống, nụ cười trên mặt cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

“Được rồi, từ nay cứ gọi là Tiểu Lâm nhé. Ừm, Tiểu Lâm, Tiểu Lâm. Dễ nghe mà cũng dễ nhớ, hay phết đấy.”

“Tiếp theo là ai vậy?”...

Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng tiếp tục trôi đi như thường.

Thuận lợi xua tan cảm giác bất an trong lòng tôi, như thể có hòn đá vừa rơi khỏi ngực. Vừa gật gù phụ họa vài câu, tôi vừa nghiêm túc lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Trong giao tiếp, lắng nghe cũng là một phần rất quan trọng. Dù đôi khi lời nói chỉ là xã giao, mình vẫn cần tỏ ra chăm chú, nếu không rất dễ bị hiểu lầm là thờ ơ hay không quan tâm, khiến người khác phật lòng. Đặc biệt là trong lần tiếp xúc đầu tiên, tôi càng phải nghiêm túc, nhầm tên, nhớ sai mặt người khác là cực kỳ xấu hổ.

Nhưng tôi nghĩ, sau chuyện lần này, khả năng nhầm tên sẽ không xảy ra với tôi.

Không phải vì tôi giỏi nhớ tên, mà bởi vì họ, căn bản là không thể nhớ hay gọi được tên tôi, thậm chí không thấy được tôi.

Trong truyện tranh hay tiểu thuyết, không phải thường có những nhân vật như thế sao? Nhân vật nền, vai quần chúng, chỉ được gắn nhãn “bạn cùng lớp” hay “hàng xóm”, cùng lắm có thêm họ, chứ tên cụ thể thì chẳng ai quan tâm.

Có khi tác giả còn lười tới mức không thèm vẽ mặt nhân vật quần chúng, chỉ là cái bóng mờ, hoặc nét mặt sơ sài.

Tôi nhanh chóng nhận ra “vai diễn” của mình trong thế giới này chính là kiểu nhân vật như vậy, một “bạn học tên Tiểu Lâm” vô danh tiểu tốt.

Tôi cũng quen rồi.

Vốn dĩ đã chẳng có quan hệ thân thiết, gọi tên nhau nghe còn có vẻ gượng gạo, quá mức gần gũi. Giữ một khoảng cách vừa phải, lại không bị nhân vật chính chú ý, cũng không phải là chuyện gì xấu.

Nhìn khung cảnh trước mắt đang diễn ra trong hòa khí, tôi cảm thấy khá hài lòng.

Ừ, hôm nay tôi đóng vai “người qua đường Giáp” rất hoàn hảo.

“Cái người lúc nãy… là cậu tên Tiểu Lâm đúng không?” Một giọng nói bất chợt chen vào phá vỡ cuộc trò chuyện đang vui vẻ. Mọi người im bặt, vừa nhìn về phía người vừa lên tiếng, vừa kín đáo liếc mắt ra hiệu về phía tôi.

Ánh mắt đầy tò mò và thăm dò đó khiến tôi có cảm giác chẳng lành.

Chỉ những kẻ "khác người" mới nhận được ánh mắt như thế. Mà điều đó có nghĩa, nếu tôi không ứng phó cho khéo, rất có thể sẽ đổ sông đổ biển toàn bộ nỗ lực kết giao vừa rồi, để rồi bị cô lập ngay lập tức.

Tôi nhanh chóng suy nghĩ, rồi cố gắng giữ bình tĩnh quay đầu lại, nhìn về phía người vừa đến:

“Có chuyện gì sao? Cậu bạn này.”

Thật ra tôi biết người đó tên là Kuwatani Kazuma. Khi xem sơ qua danh sách chỗ ngồi, tôi đã cố chú ý ghi nhớ những cái tên xung quanh, không chỉ để tiện trò chuyện về sau, mà còn để nhận biết những người có phong cách khác biệt.

Rõ ràng Kuwatani Kazuma là kiểu học sinh không giống với người bình thường trong lớp.

Không phải chỉ là cảm giác, mà là cả vẻ ngoài.

Mái tóc đỏ sẫm xõa dài, hơi che khuất một bên mặt. Đôi mắt khi nhìn người khác mang theo chút khinh khỉnh, mũi cao, môi mỏng, khóe miệng khẽ nhếch lười biếng, biểu cảm rõ ràng là thiếu lễ độ, nhưng nhờ khuôn mặt đẹp trai lại trở nên hài hòa. Đồng phục cũng mặc theo kiểu riêng: sơ mi không cài kín cổ, tay áo xắn lên lộ cả cánh tay, quần mặc theo kiểu rộng thùng thình không theo quy định.

Cộng thêm thái độ phớt đời lúc nãy với người vừa bước vào lớp, không cần nghĩ cũng biết — cậu ta là kiểu “không phải người bình thường”.

Như tôi đã nói, đa số mọi người thường bỏ qua một vài thứ. Như việc Kuwatani có màu tóc nổi bật khác hẳn so với cả lớp tóc đen. Như việc có những người vừa mới ra ngoài rồi quay về với bộ dạng lấm lem kỳ lạ. Những chuyện ấy, với người khác, đều là "chuyện thường".

Nên tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Tiện thể cũng cố tránh nhắc đến tên Kuwatani Kazuma, giữ một khoảng cách xã giao an toàn là tốt nhất.

Bởi vì đôi khi, chỉ một cái xưng tên thôi cũng đủ rắc rối. Nó đại diện cho một kiểu "thừa nhận quan hệ" nào đó, rằng chúng ta đã không còn là người xa lạ.

“Kuwatani Kazuma, tên tôi.” Cậu ta tùy tiện giới thiệu.

“…Tôi là Tiểu Lâm.” Quả nhiên, kiểu người này hành động nhanh hơn suy nghĩ. Không để ai có cơ hội xoay sở gì, cứ thế tự nhiên áp sát, đúng kiểu "thần tốc" như truyền thuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play