“Cuộc đời của tôi không có gì phải hối tiếc.” Tôi muốn trở thành người có thể nói ra những lời ngầu lòi như thế này. Nhưng so với "không hối tiếc", thì chấp nhận một cuộc sống vừa đủ mới là thái độ bình thường của con người chăng?
Đối diện với cuốn nhật ký trống trơn, tôi suy nghĩ rồi viết xuống những dòng đó.
“Hôm nay viết xong nhật ký.”
Như trút được gánh nặng, tôi thở phào nhẹ nhõm, ném cuốn nhật ký sang một bên, vui vẻ nằm vật xuống giường, cầm điện thoại lướt xem tin tức mới.
Thật sự, thay vì mấy câu châm ngôn cuộc đời kiểu "sâu sắc nỗi đau", thì tận hưởng niềm vui trước mắt mới là phong cách sống của tôi.
Những nỗi buồn khắc sâu, những suy tư triết lý... không thể lúc nào cũng chiếm trọn thời gian sống của tôi được. Thỉnh thoảng buồn một chút là đủ rồi. Vì suy cho cùng, trong thế giới đầy rẫy những nhân vật xuất chúng, tôi chỉ là một người bình thường, một người qua đường Giáp không cần tỏa sáng.
Nếu chia thế giới này thành hai nửa, thì :
Một bên là thế giới bình thường: giống như tôi, mỗi ngày lo học hành, công việc, gia đình, bạn bè, yêu đương linh tinh... bận rộn nhưng lặng lẽ trôi qua.
Bên còn lại là thế giới phi thường: như trong tiểu thuyết hay anime, có anh hùng âm thầm bảo vệ hòa bình, có phản diện bí mật âm mưu, có những người “ẩn cư” nhưng lúc cần sẽ xuất hiện để cứu nguy.
Mà tôi thì… lẽ ra nên sống hoàn toàn ở phía “bình thường” đó.
Nhưng đời đâu như là mơ. Sự việc luôn sẽ có những ngã rẽ khó lường.
Vào một ngày nọ, tôi, người vốn dĩ bình thường, đột nhiên có được khả năng “nhìn thấy” những thứ không nên thấy.
Hồi đó tôi còn nhỏ, nhưng trong mắt tôi, ranh giới giữa thế giới mơ hồ và hiện thực lại vô cùng rõ ràng.
Những điều người khác không thấy được, hoặc bị lờ đi, lại đột nhiên hiện ra trước mắt tôi, rõ ràng và kỳ lạ.
Ví dụ như: một buổi sáng tắc đường, người khác chỉ thấy xe cộ đông đúc. Nhưng tôi lại thấy một kết giới khổng lồ trong suốt đang bao phủ cả khu phố, chắn ngang con đường, cô lập hẳn khu vực đó. Bên trong là một trận chiến giữa hai phe.
Một bên là người trông có vẻ như là anh hùng, tốc độ cực nhanh. Bên còn lại là quái vật khổng lồ trừu tượng, nhìn qua đã thấy rợn người. Tôi không tiện tả kỹ.
À tiện thể nói thêm, vị “anh hùng” kia mặc một bộ đồ lòe loẹt đến mức chỉ nhìn thôi cũng đủ xấu hổ. Loại người mà đi trên phố sẽ khiến lũ trẻ reo lên “Mẹ ơi, con cũng muốn bộ đồ như vậy!”, còn người lớn thì xấu hổ kéo con mình đi ngay.
Điều kỳ lạ là, kết giới ấy dường như có khả năng tự phục hồi. Sau khi trận chiến kết thúc, đường phố lại trở nên hoàn toàn sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Với người thường, đúng là không ai thấy gì thật.
Nhưng… bất kể thế nào, tôi, một người vô tội, lại bị cuốn vào thế giới này. Thật sự bất công! Chẳng phải tôi chỉ là một con cá nằm trên thớt thôi sao?
Nếu đã ép tôi bước vào một thế giới đầy nguy hiểm, ít ra cũng nên cho tôi một chút chỉ dẫn hay hệ thống chứ?
Ít nhất thì cũng phải có một ông lão râu bạc đến truyền dạy bí kíp, rồi sau này bị kẻ xấu gi.ết để tôi có lý do trả thù và trưởng thành!
Hoặc một cô gái xinh đẹp từ trên trời rơi xuống, bị truy sát, tôi cứu cô ấy, rồi cô ấy dẫn tôi gia nhập một tổ chức bí mật… từ đó phát hiện ra những âm mưu khủng khiếp ẩn giấu phía sau...
Hay chí ít cũng phải có một bức thư mời nhập học từ một học viện kỳ lạ nào đó chứ? Hộp thư nhà tôi rõ ràng vẫn mở mỗi năm, vậy mà chẳng có một bạn cú mèo nào mang thư tới cả!
Đáng tiếc thay, tất cả những điều đó đều không xảy ra.
Sau nửa năm sống trong trông ngóng và chờ đợi, tôi, một cậu bé nhỏ tuổi đầy hy vọng, đành phải thừa nhận rằng: sẽ không có ai đến cả.