Vậy nên, chuyện này đâu thể gọi là một “lựa chọn”. Ngay từ đầu, đã không có cái gọi là từ bỏ lựa chọn ấy.

Với một thiếu niên nhiệt huyết, việc trở thành anh hùng, trở thành người bảo vệ ai đó, trở thành một tồn tại đặc biệt, căn bản là điều không thể kháng cự.

Huống chi, đây lại là một thế giới thật sự trao cơ hội để làm điều đó.

Chỉ có điều, kể cả như vậy, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Tuy nhiên, chuyện vừa rồi cũng cho thấy một điều tích cực, những người “đặc biệt” ở nơi này có vẻ không nhiều, vậy thì phần thời gian còn lại của tôi có thể yên ổn mà sống...

“Ể, ai mà ngốc thế? Không chuẩn bị gì cả đã lao ra đối đầu với đám đó, muốn ch.ết à?”

Một giọng nói có phần ngạo mạn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Từ phía sau truyền đến tiếng lật sách và tiếng ghế bị đẩy mạnh khi có người đứng dậy. Hắn ta vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa tặc lưỡi cười nhạo, chẳng buồn che giấu thái độ khinh thường hay khác biệt của mình.

Tôi liếc qua gương mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo kia, âm thầm thở dài.

…Xem ra không chỉ có một kẻ “đặc biệt”.

+ + +

Chuyện này không có gì kỳ lạ cả, sống giữa những người bình thường, việc có vài người bạn thân thiết là điều rất bình thường. Ngược lại, nếu có quá nhiều bạn hoặc không có bạn nào, thì đó mới là dấu hiệu của vai chính. Người đầu tiên thường sẽ có một hành trình khám phá “tình bạn đích thực”, còn người sau thì sẽ kết bạn với những kẻ bất thường: có thể là người có thân phận bí ẩn, hoặc đơn giản không phải con người.

Tóm lại, tôi, một kẻ không mang khuôn mẫu vai chính, cũng dễ dàng kết bạn với vài người cùng sở thích.

Như tôi đã nói trước đây, tôi là một otaku. Dù thời nay điều đó chẳng còn xa lạ, nhưng đó cũng không phải là thứ có thể tự hào mà công khai trước công chúng. Vậy nên, việc có được vài người bạn hợp gu là điều rất đáng quý.

Dù là để cùng trò chuyện, đi chơi, hay chỉ đơn giản để giúp nhau che giấu thân phận, thì đây cũng là những mối quan hệ đáng quý.

Tuy nhiên, chuyện giao lưu giữa chúng tôi cũng không hẳn suôn sẻ hoàn toàn.

Không, không phải do cãi nhau hay bất đồng quan điểm gì cả. Khi vừa mới quen, ai cũng sẽ giữ thái độ lịch sự và xã giao, tránh nói ra những điều dễ gây xấu hổ hay tranh cãi. Đây là điều cơ bản trong xã hội, ai cũng muốn duy trì một bầu không khí hòa nhã.

Lần đầu gặp mặt, ai cũng cố gắng lịch sự và đón ý nói hùa với bạn mới.

Vậy nên mâu thuẫn giữa tôi và nhóm bạn không nằm ở chuyện thái độ, mà là ở một chuyện khác… mà tôi không biết nên nói thế nào cho hợp lý.

Khi đã làm bạn, để thể hiện sự thân thiết, mọi người sẽ bắt đầu gọi nhau bằng biệt danh hoặc tên rút gọn, chuyện quá đỗi bình thường, đúng không?

Điều này không chỉ giúp tạo không khí thân thiện trong nhóm, mà còn làm tăng cảm giác thân thiết giữa hai người. Dù gì thì, được người khác gọi bằng một biệt danh riêng cũng luôn mang cảm giác đặc biệt.

Tôi và nhóm bạn cũng không ngoại lệ. Khi đã bắt đầu quen nhau hơn một chút, mọi người cũng bắt đầu thử gọi tên thân mật.

Và rồi vấn đề xảy ra tại đây.

Mấy người trước như “Tiểu Kim”, “A Lực” thì đều suôn sẻ cả. Nhưng đến lượt tôi, ánh mắt mọi người đều khựng lại, hoang mang nhìn tôi, một lúc lâu sau mới có người cố tỏ ra tự nhiên mà hỏi: “À… ờ, Tiểu Lâm… Ờ, tên cậu đọc sao nhỉ? Có vẻ hơi khó đọc.”

Cái cớ này cũng không tệ, trông giống như họ không phải không biết tên, mà chỉ là… chưa quen mặt chữ.

“Tiểu Lâm .” Tôi bình thản nói. Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị nói ra tên đầy đủ, bên kia có người cười phá lên, âm thanh lớn đến mức lấn át luôn lời tôi.

“À, ngại quá, nãy tớ không nghe rõ, cậu nói gì cơ?” Tiểu Kim nhìn tôi, cười ngượng ngùng.

Tôi biết rõ chẳng ích gì, nhưng lần nào nhập học cũng phải làm lại màn này một lần, nên tôi cũng quen rồi: “Tên tớ là Tiểu Lâm.”

Đúng lúc đó, bên ngoài nổi cơn gió lớn, cuốn tung rèm cửa. Gió rít vào, lấn át mọi âm thanh xung quanh. Đến khi gió lặng, không khí bỗng trầm xuống, ai nấy đều nhìn tôi với vẻ khó xử, dường như muốn hỏi lại nhưng không biết mở lời thế nào.

“Ờ… Tớ muốn biết viết như thế nào, cậu có thể viết cho bọn tớ xem không?” A Lực bỗng nghĩ ra một ý tưởng.

“Được.” Tôi bình thản đồng ý, cầm tờ giấy, mượn cây bút bắt đầu viết tên mình, “Tiểu Lâm~”

Vừa viết đến chữ đầu tiên, bút chảy mực, loang đen cả tờ giấy và dính cả tay tôi.

“Bút này chắc hỏng rồi.” A Khắc lắc đầu, vội đưa tôi khăn giấy lau tay, rồi đổi cho tôi cây bút chì, “Thử cái này xem.”

“Ừm.” Tôi lau tay, cầm bút chì, không nói gì mà tiếp tục viết: “Tiểu Lâm~”

“Rắc”, ngòi gãy. Và đó là đoạn ngòi cuối cùng. Mà cây bút cũng chẳng còn ruột để thay.

Không biết từ lúc nào, cả nhóm bạn đều im lặng, nhìn tôi và cây bút gãy với vẻ mặt… khó tả.

“À đúng rồi, chắc trên bảng danh sách chỗ ngồi có ghi tên, chúng ta ra đó xem là được, đâu cần viết nữa.” Có người nhanh trí nghĩ ra.

Mọi người hưởng ứng ngay, và cử một người đi xem danh sách.

Tôi im lặng nhìn người đó loay hoay trước bảng, tra một hồi rồi quay về với vẻ mặt đầy xấu hổ: “A ha ha… cái đó, tên của Tiểu Lâm ấy, chắc bị ai làm mờ mất rồi… không nhìn rõ được. Chắc ai đó nghịch phá thôi, thật đáng giận.”

[Lời của editor]

Có thể các bạn cảm thấy khó hiểu vì sao tên là “Tiểu Lâm” mà các nhân vật trong truyện lại không biết. Lý do là truyện theo phong cách của Nhật nhưng được viết bởi tác giả Trung, nên việc phiên âm có thể gây chút khó hiểu cho người đọc tụi mình. 

Vì người Nhật đôi khi họ không nhớ rõ 1 vài hán tự đặc biệt. Hồi xưa mình có học qua tiếng Nhật 1 lần, và có học với người bản xứ nữa, có 1 bạn trong lớp hỏi cô ấy tên nhân vật “Son Goku” viết như thế nào và cô ấy phải tra từ điển để có thể viết đúng. Cho nên mình nghĩ đây là lý do có tình huống như trên. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play