Hiện tại, tôi cũng chẳng còn quá bận tâm sinh vật này rốt cuộc là thứ gì, cũng chẳng để ý nó muốn làm gì. Có lẽ là do bị lòng hiếu kỳ chợt bùng lên trong một khoảnh khắc chi phối, tôi đã đáp lại câu hỏi của nó. Chỉ là, nhìn qua thì tên này không giống dạng có thể dễ dàng đối phó, lòng hiếu kỳ của tôi cũng được thỏa mãn rồi, cho nên tốt nhất vẫn là nên chuồn đi cho nhanh.
Dù sao thì việc vô tình gặp được nó chắc chỉ là một chuyện hiếm xảy ra. Chỉ cần né được nó là tôi có thể rời đi ngay lập tức, sau này nó rồi cũng sẽ gặp được người phù hợp hơn, ví dụ như học sinh cấp ba mang năng lực đặc biệt gì đó chẳng hạn.
Nhưng diễn biến lại bất ngờ theo một hướng khác, ý định rời đi trong tôi bị đè nén, thay vào đó là sự tò mò muốn tìm hiểu.
Chuyện này dường như… không bình thường cho lắm.
“……” Yêu Hoàng lại im lặng trước câu hỏi của tôi, cuối cùng cũng mở miệng khi thấy vẻ mặt tôi bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn: “Thật ra, tộc Yêu hiện giờ chỉ còn lại một mình ta. Những kẻ khác hoặc đã rời khỏi thế giới này, hoặc đã ch.ết. Ta không tìm được con yêu nào khác để làm chứng cả.”
“Tôi xin lỗi.” Tôi chợt nhận ra mình đã hỏi chuyện không nên hỏi, quyết định tạm thời lướt qua chuyện này, giả vờ tin lời nó nói.
“Vậy thì, Yêu Hoàng tiên sinh… Ừm, đây chắc không phải là tên thật của ngài đúng không? Nghe như một danh hiệu thì đúng hơn.” Nói đến đây, tôi thử nhìn về phía nó.
Một mình, không nơi nương tựa… Nếu hoàn cảnh này đặt lên con người thì tám, chín phần là vai chính mẫu mực trong mấy câu chuyện cũ.
“Hừ.” Yêu Hoàng hừ lạnh một tiếng, cái đầu tuyết trắng ngẩng cao đầy kiêu hãnh, “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Nhân loại các ngươi đều như vậy, tưởng rằng chỉ cần đặt tên cho một sinh vật có trí tuệ chưa có tên thì sẽ khiến đối phương thuộc về mình, hoặc biến nó thành thuộc hạ. Mấy trò cũ kỹ trong tiểu thuyết, phim ảnh ấy, ta đã xem qua cả ngàn lần rồi!”
“Ngài nói đúng.” Không ngờ nó lại đoán trúng suy nghĩ của tôi, tôi có chút xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề, “Vậy… tên thật của ngài là gì?”
“Nguyên Vu.” Con yêu đó đáp, vẻ mặt đầy kiêu hãnh như thể một con mèo đang khoe mẽ, “Đây là cái tên ta đã phải mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ ra. So với mấy cái tên phổ biến của loài người như Tiểu Bạch, Đại Hoàng, Meo Meo thì mạnh mẽ hơn nhiều!”
“Chuẩn thật.” Tôi lặng lẽ nuốt xuống từ “Cầu Cầu” đang định nói ra, gật đầu tỏ ý tán thành.
“Bây giờ ngươi đã biết tên ta, vậy đến lượt ngươi rồi, nhân loại. Hãy nói cho ta biết làm sao để trở thành con người.” Nguyên Vu lại nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đen láy như chứa đựng khao khát mãnh liệt.
“Ừm… Nguyên Vu tiên sinh, xin thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, tại sao ngài lại nghĩ yêu quái có thể biến thành người được?”
Tôi vẫn chưa hiểu nổi tại sao con yêu cuối cùng còn sót lại trên đời lại không yên phận sống an nhàn, lại khăng khăng đòi biến thành con người? Chẳng lẽ đây lại là câu chuyện giữa yêu và người, yêu nữ vì người phàm mà hy sinh? Hay là chuyện báo ân? Dù là gì đi nữa, dường như kết cục đều dẫn đến… tình yêu.
“Cái ánh mắt của ngươi là đang nghĩ cái quỷ gì vậy hả? Ta không hề yêu ai trong nhân loại cả! Cũng không phải phát điên đến mức muốn ch.ết! Mau xóa hết mấy ý nghĩ kỳ quái trong đầu ngươi cho ta!” Nguyên Vu bỗng dưng nổi giận gào lên, có vẻ như nhìn thấu được điều gì đó trong mắt tôi.
“Xin lỗi, con người đôi khi không thể kiểm soát được suy nghĩ của bản thân.” Tôi cố gắng xin lỗi nó, dù trong đầu vẫn đang nghĩ đến những điều chắc chắn sẽ làm nó nổi giận thêm.
“……” Nguyên Vu nhìn tôi một hồi lâu rồi thở dài. Nó duỗi sáu chân ra, nằm rạp xuống đất, từ bỏ việc thuyết phục tôi, nhưng vẫn trả lời ngắn gọn câu hỏi trước đó: “Đó chẳng phải là chuyện do nhân loại các ngươi viết ra sao? Nào là Liêu Trai, Tây Du Ký, ma pháp thiếu nữ này nọ…”
“Xin lỗi, trong đó hình như có lẫn một số yếu tố kỳ ảo?”
“Cũng thế cả.” Nguyên Vu nói qua loa, tổng kết: “Dù gì thì chúng đều nói đến khả năng thay đổi hình dạng. Các ngươi không phải nói nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống sao? Đã có thể viết ra năng lực biến hình, thì chắc chắn phải có bản gốc chứ. Ta chỉ muốn biết làm sao để có được năng lực đó, rồi trở thành con người.”
“Nghe thì cũng có lý đấy… Nhưng thật ra, tôi cũng không chắc liệu năng lực đó có thật sự tồn tại hay không.” Tôi cảm thấy mình không giúp được gì, cố gắng uyển chuyển diễn đạt điều này, “Mặt khác, tôi chỉ là một người bình thường. Nếu thật sự có năng lực ấy, tôi cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc được. So với việc tìm tôi, tại sao ngài không thử nhờ đến nhiều người hơn? Hoặc là tìm đến tổ chức bảo vệ sinh vật kỳ lạ ấy?”
Con yêu nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói điều gì đó mà lại thôi, cái miệng nhỏ xù lông của nó khẽ mấp máy: “Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Không nói đến việc có thể bị lột da hoặc nhốt vào vườn thú, ngươi có biết ta đã đợi ở đây bao lâu, mà có bao nhiêu người nhìn thấy ta không?”
Ch.ết thật, đây là kiểu câu hỏi có flag nguy hiểm…
Tôi âm thầm lùi về sau hai bước, cười gượng: “Chắc cũng… mười mấy người chứ?”
“Không, chỉ có một mình ngươi.”
“Ờ… chắc trẻ con cũng nhìn thấy chứ? Người ta hay nói trẻ con ngây thơ, thuần khiết, có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thấy mà?”
“Không, chỉ có ngươi.”
“À à, hay là cần điều kiện gì đặc biệt, như bước chân trái ra cửa trước chẳng hạn…”
“Không, chỉ có ngươi.” Nguyên Vu lặp lại, giọng lạnh lùng và dứt khoát.
Tôi cảm thấy mạch máu trên trán bắt đầu giật giật vì bực, nhưng vẫn cố giữ nụ cười lễ phép: “Ngài không thể đổi cách nói khác sao? Rõ ràng là ngài đang định bám lấy tôi còn gì!”
Có vẻ giọng tôi hơi lớn, như đang nghiến răng nói ra câu đó.
“Đúng vậy. Trước khi ngươi giúp ta tìm ra cách, ta sẽ bám lấy ngươi.” Nguyên Vu ngoan ngoãn thay đổi câu thoại, vẻ mặt thản nhiên, “Cho nên tốt nhất ngươi nên nhanh chóng nghĩ ra cách, hoặc tìm một ai khác có thể nhìn thấy ta, hoặc giúp ta trở thành con người.”
“Ngài không sợ tôi sẽ làm gì ngài sao?” Tôi nhận ra tình huống đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, nhưng vẫn cố vùng vẫy để khiến con yêu này từ bỏ.
“Nói sao nhỉ.” Nguyên Vu dùng chân sau gãi đầu, trông lại càng giống một con mèo, “Con người luôn có những ảo tưởng kỳ quái, kiểu như có thể đánh bại được một con yêu quái vậy.”
Nó vung nhẹ cái đuôi, ngay lập tức một luồng cuồng phong vô hình gào thét trong không khí, giống như những lưỡi dao sắc bén vô hình chém về phía tôi. Lá cây lặng lẽ rơi xuống, bị xé vụn, khiến tôi hoàn toàn không nghi ngờ độ nguy hiểm của nó.
Ngay khoảnh khắc tôi mở to mắt nghĩ rằng mình tiêu rồi, thì những lưỡi dao đó đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng rơi xuống như những chiếc lông vũ trong suốt.