Trong biệt thự rộng lớn chỉ có Quý Thương và An Du Bắc sống, vì Quý Đông Thăng đã dọn ra ngoài sau khi kết hôn với cô vợ nhỏ. 

Phòng của An Du Bắc ở tầng một, còn phòng của Quý Thương ở tầng hai. 

Vì đã đồng ý tham dự tiệc tối, lúc này Quý Thương đang chọn trang phục phù hợp giúp An Du Bắc. 

“Màu này không ổn.” 

“Kiểu này quá lỗi thời rồi.” 

“Bộ này không được mặc ra ngoài.” 

Sau mười mấy phút xem xét, không có bộ nào khiến anh hài lòng cả. 

An Du Bắc thì không quan tâm, nói một cách bất cần: “Hay cứ lấy đại một bộ đi. Em mặc gì cũng được.”

Cậu thấy chỉ là một tiệc tối thôi mà, đâu phải đi thảm đỏ mà phải ăn mặc xinh đẹp. Cậu cứ mặc đồ là được rồi, không cần chọn. 

Vốn là một nhân viên công sở, An Du Bắc thường xuyên mặc áo sơ mi và quần jeans, tủ quần áo chỉ có vài bộ, thay phiên nhau mặc đến khi hỏng thì thôi. Ngay cả khi không thể mặc nữa, cậu cũng không vứt bỏ mà tận dụng làm giẻ lau hoặc dây lau nhà. 

Đời trước, An Du Bắc là một cao thủ tiết kiệm, cực kỳ khéo léo trong việc chi tiêu. 

Cuối cùng Quý Thương cũng buông bỏ những bộ đồ kia, quay đầu nói với An Du Bắc: “Chuyện của tiểu Bắc thì không thể qua loa được. Nếu không được thì mình mua đồ mới, hôm nay nhất định phải khiến tiểu Bắc thật đẹp.” 

An Du Bắc tự hỏi, cậu đâu phải búp bê, sao cứ nhất định phải ăn mặc lộng lẫy!? 

Cậu lập tức ngả lên giường, uể oải than vãn như không muốn sống nữa: “Em không muốn ra ngoài mua đồ, mệt lắm!” 

Quý Thương mỉm cười, cưng chiều nói: “Đồ ngốc, chúng ta cần gì phải ra ngoài, chỉ cần gọi điện, thương hiệu sẽ tự động đưa quần áo đến tận nơi.” 

An Du Bắc kinh ngạc “òa” lên một tiếng, lại nghĩ đúng là có tiền thích thật! 

Chỉ sau nửa tiếng, quản gia lên lầu báo tin rằng phía thương hiệu đã gửi quần áo đến. 

An Du Bắc theo Tịch Thương xuống lầu, chưa kịp đến nơi đã sững sờ ngay trên bậc thang. 

Chỉ thấy dưới nhà có hơn chục người đứng đó, ai nấy đều mặc vest chỉnh tề, gương mặt mang theo nụ cười chuẩn mực. Thấy họ đi xuống, tất cả đều lễ phép cuối chào: 

“Quý tiên sinh, cậu chủ An, xin chào.” 

An Du Bắc hơi chột dạ, sững người, có chút muốn chạy trốn. 

[Quá mức rồi đó, đông người quá, chứng sợ xã hội lại nổi lên rồi.] 

Ngay khoảnh khắc An Du Bắc định quay đi, Tịch Thương liền kéo tay cậu, nắm chặt và mỉm cười: “Có tôi ở đây, không cần sợ.” 

Chỉ một câu nói của Quý Thương đã trở thành liều thuốc an thần. Chỉ cần anh lên tiếng, An Du Bắc không còn sợ gì nữa. 

Cậu tự cổ vũ mình: 

[An Du Bắc đừng sợ, mọi chuyện đều có Quý Thương, cứ mạnh dạn tiến lên!] 

[Quý Thương là trời, Quý Thương là đất, Quý Thương chính là cả thế giới của tôi.] 

Nghe tiếng lòng của An Du Bắc, Quý Thương khẽ cong môi cười. Anh rất thích sự phụ thuộc của An Du Bắc, mong rằng cậu sẽ mãi dựa vào anh như thế. 

An Du Bắc và Quý Thương cùng ngồi xuống, cậu quét mắt nhìn qua. Thương hiệu mang đủ thứ đến: Vest, giày da, đồng hồ, phụ kiện. 

Mỗi một nhãn hàng đều là thứ cậu chỉ từng thấy trên TV, thỉnh thoảng có lướt qua trong trung tâm thương mại nhưng chưa bao giờ mua. Hôm nay tất cả đồng loạt xuất hiện ngay trước mắt, cậu thật sự hơi hoảng. 

[Chắc mấy thứ này mắc lắm.] 

[Thôi tùy tiện chọn một món đi, lấy cái rẻ nhất.] 

Quý Thương khẽ nhíu mày, em trai tiết kiệm quá rồi đấy. Lúc nào cũng muốn để dành tiền cho mình. 

Người đại diện thương hiện bắt đầu giới thiệu bộ sưu tập mới trong mùa. Quý Thương phất tay, ra hiệu giữ lại tất cả, mọi người có thể rời đi. 

Đội ngũ thương hiệu mừng đến rạng rỡ, liên tục cảm ơn rồi nhanh chóng đi về. Đây chính là thành tích tháng này của họ, nay đã được Quý Thương bao trọn rồi. 

“Mấy thứ này mắc lắm.” Dù không biết giá chính xác, An Du Bắc vẫn hiểu đó là những con số trên trời. 

Quý Thương đứng dậy phối đồ cho tiệc tối, chọn được bộ vest phù hợp liền quay sang mỉm cười với An Du Bắc: “Bộ này thế nào? Đến thử xem.” 

An Du Bắc ngoan ngoãn cởi cúc áo, chuẩn bị cởi đồ nhưng bị Quý Thương kịp thời ngăn lại: “Về phòng rồi thay.” 

Sau đó, Quý Thương dặn người mang quần áo và phụ kiện lên lầu, rồi kéo An Du Bắc cùng đi lên. 

Vào đến phòng, Quý Thương đứng nhìn An Du Bắc thay quần quáo. Thay xong trước mặt Quý Thương, An Du Bắc quay sang hỏi: “Đẹp không?” 

Cậu xoay một vòng, tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên. 

Cuối cùng, cậu cũng hiểu được cảm giác háo hức của mấy cô gái khi mua quần áo mới, thật là thích quá đi! 

Ánh mắt Quý Thương dần trở nên sâu thẳm, anh ngừng lại giây lát rồi bước đến giúp An Du Bắc chỉnh lại cà vạt và cổ tay áo. 

“Sau này đừng thay quần áo trước mặt người khác.”

Quý Thương cao hơn An Du Bắc nửa cái đầu, nhìn qua chắc phải một mét tám mươi lăm. 

An Du Bắc hơi ngước lên, đối diện với đôi mắt màu hổ phách của Quý Thương rồi hỏi: “Tại sao?” 

Bàn tay đang chỉnh lại cà vạt khựng lại. Quý Thương nhìn thẳng vào An Du Bắc mà không đáp. Còn có thể vì lý do gì nữa đây, vì vòng eo cậu quá nhỏ, vì làn da cậu trắng nõn, hay vì đôi chân ấy còn đẹp hơn cả phụ nữ. 

Cà vật đã được chỉnh ngay ngắn, cúc áo cổ tay cũng đã cài lại. Quý Dương đứng sau lưng An Du Bắc, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, cùng cậu nhìn vào tấm gương lớn.

“Tiểu Bắc của tôi xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.” 

[Quý Thương thật tốt, sau này mình nhất định sẽ không bao giờ phản bội anh ấy, cũng phải đối xử với anh ấy thật tốt.] 

An Du Bắc cười khẽ, để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: “Cảm ơn anh Thương.” 

Sau khi chọn quần áo xong, phối với giày da và đồng hồ, tạo hình của An Du Bắc xem như hoàn tất. 

Lần đầu tiên cậu đứng trước gương và nhìn bản thân thật kỹ. 

[Đẹp trai quá, suýt chút nữa thì không nhận ra bản thân. Tuy còn kém Quý Thương một chút, nhưng cũng ổn lắm rồi!] 

An Du Bắc nhìn vào trong gương, nhận ra người trong đó hoàn toàn là mình, không sai một chút nào. 

Trước giờ cậu luôn nghĩ mình là một người bình thường, không ngờ sau khi ăn diện chỉnh chu, cậu cũng trở thành một “soái ca” chính hiệu. 

Ngắm nghía bản thân xong, ánh mắt An Du Bắc lại nhìn Quý Thương ở phía sau. Quý Thương cao lớn, vai rộng, hông thon, chuẩn mực của một người mặc đồ đẹp như người mẫu. 

[Không biết bao giờ mới cao bằng người này nhỉ.] 

[Cơ thể mười tám tuổi còn có thể cao thêm không? Một mét bảy mươi chín đúng là một con số khó chịu, sao không thể là một mét tám chứ!] 

Mải suy nghĩ, An Du Bắc chợt thấy Quý Thương bước đến. 

Hai người đứng đối diện nhau, Quý Thương dịu dàng chạm nhẹ vào chóp mũi cậu hỏi: “Nhóc con lại đang nghĩ gì thế? Muốn cao hơn thì uống nhiều sữa vào.” 

An Du Bắc ngạc nhiên: “Uống sữa thật sự có thể cao hơn sao?” 

“Tôi lừa em làm gì?” 

“Vậy được rồi, từ nay em sẽ chăm uống sữa để cao thật cao!” 

Bảy giờ tối, An Du Bắc và Quý Thương rời khỏi nhà. 

Đến địa điểm tổ chức dạ tiệc, An Du Bắc thấy đã có rất nhiều phóng viên và thậm chí là người hâm mộ đang chụp ảnh. 

Phía trước, thảm đỏ rực rỡ với các ngôi sao sải bước, thu hút không ít sự chú ý. Đám đông đều tập trung ở đó. 

Xe dừng lại, có người tiến đến mở cửa. An Dư Bắc bước xuống xe, ngay lập tức nhìn thấy bảng tên của nhân viên phục vụ. 

Lục Cẩm Sinh!!! 

[Trời ơi, đây chính là nam chính sao? Người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, hình mẫu lý tưởng của tất cả nữ chính trong truyện.] 

[Phải công nhận là đẹp trai thật, bảo sao ai cũng thích!] 

[Nam chính à, chỉ là giai đoạn đầu hơi lận đận một chút, nhưng tương lai chắc chắn rất sáng lạn. Trước hết cứ thân thiết với cậu ấy đã!] 

An Du Bắc bước xuống xe, nở nụ cười với Lục Cẩm Sinh: “Cảm ơn anh trai nhỏ.” 

Theo thiết lập của câu chuyện, Lúc Cẩm Sinh lớn hơn An Du Bắc nửa năm, gọi một tiếng “anh” là hoàn toàn hợp lý. 

Lục Cẩm Sinh nhìn cậu chủ nhỏ xinh đẹp trước mặt, thấy cậu không hề tỏ vẻ xa cách mà còn gọi mình là “anh”. Giọng nói mềm mại, ngọt ngào như đang ngậm kẹo. 

“Ngài khách sáo rồi, mời quý khách đi lối này.” 

An Du Bắc hí hửng đi theo Lục Cẩm Sinh, nhưng chẳng mấy chốc, một cơn gió lạnh ập đến từ phía sau, kéo cổ áo cậu lại

“Tôi còn chưa đến mà em đã đi theo người lạ rồi sao?” 

Giọng nói mang theo sự nguy hiểm, như một lời cảnh cáo ngầm. 

An Du Bắc rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Anh Thương, em sai rồi…” 

Quý Thương kéo An Du Bắc đi thẳng về phía trước, hoàn toàn phới lờ Lục Cẩm Sinh bên cạnh. 

An Du Bắc quay lại chào một tiếng: “Lát nữa gặp nhé.” 

Quý Thương chợt dừng bước, đôi mày lạnh lùng cau lại: “Tiểu Bắc, nếu em còn gọi ai khác là “anh” nữa, tôi sẽ đánh gãy chân em.” 

An Du Bắc mím môi, không dám nói thêm lời nào nữa. 

Từ khi xuyên vào trong truyện, Quý Thương vẫn luôn đối xử với cậu một cách dịu dàng và ân cần, khiến cậu dần quên mất rằng, bản chân của anh vốn là một nhà tư bản có thủ đoạn sắt thép, thậm chí có phần tàn bạo. 

[Anh Thương dữ quá.] 

[Mà khoan, sao trông anh ấy như đang ghen thế nhỉ? Kỳ lạ thật.] 

Quý Thương đứng bên cạnh, cau mày chặt lại – Sao mà không ghen cho được? 

Nghe thấy An Du Bắc gọi người khác là “anh”, suýt nữa anh đã phát điên rồi. 

Nam chính gì chứ, dù có là Thiên Vương Lão Tử cũng không được! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play