Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau An Du Bắc xuất viện. 

Vừa trở về biệt thự nhà họ Quý, vừa bước vào cửa, Chu Khả Vi đã mang quà đến thăm. 

Quý Thương lịch sự chào hỏi, nhưng vẫn không gọi là “chú” mà chỉ khách sáo xưng hô “Chủ tịch Chu”.

Sự lễ phép nhưng xa cách này đủ khiến kẻ ngốc cũng nhận ra thái độ củ Quý Thương đã thay đổi. 

Cảm giác bị tạo khoảng cách này khiến Chu Khả Vi hơi bất an, ông ta cố tình đùa cợt: “Sao tiểu Thương lại xa cách vậy? Hai nhà chúng ta là thế giao, chú và ba cháu lại là bạn bè tốt, cháu gọi chú là chú thì có mất mát gì đâu?” 

An Du Bắc đứng bên cạnh, sốt ruột đến mức chỉ muốn lập tức vạch trần bộ mặt thật của Chu Khả Vi. 

Lão hồ ly này quá đáng ghét. 

[Đáng ghét, lại định dụ dỗ anh Thương nữa rồi! Mặt dày quá, bây giờ mới nhớ đến cái gọi là thế giao sao? Lúc ông ta giở trò hãm hại nhà họ Quý, sao không nghĩ đến tình nghĩa chưa!?] 

[Tập đoàn Chu thị kinh doanh kém cỏi, không phải do ông ta điều hành tệ hại sao? Năm nào cũng thua lỗ, còn trốn thuế! Công ty kiểu này thì làm sao tồn tại lâu dài được!?] 

An Du Bắc giận sôi máu, còn Quý Thương lại bình tĩnh mời Chu Khả Vi ngồi xuống. 

An Du Bắc kéo nhẹ tay áo Quý Thương, khẽ gọi một tiếng: “Anh Thương.” 

Quý Thương khẽ siết cổ tay An Du Bắc, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình: “Ngoan nào, lát nữa anh Thương sẽ đưa em lên lầu.” 

An Du Bắc càng sốt ruột hơn, thầm nghĩ: 

[Anh Thương ơi, em không có ý đó đâu! Em muốn cảnh báo anh về tên hồ ly họ Chu kia!] 

[Ông ta là kẻ xấu, dù ông ta có nói gì đi nữa, anh không được tin ông ta!] 

Quý Thương nắm chặt tay An Du Bắc để trấn an, khẽ cười nói: “Tiểu Bắc yên tâm, không sao cả.”

An Du Bắc chớp mắt, cổ tay tê rần một chút. Cậu cảm thấy không cần nói gì, anh Thương cũng có thể tự xử lý được. 

[Anh trai mình giỏi quá, chắc chắn có thể thông minh giải quyết chuyện nhà họ Chu.] 

Tương tác giữa hai anh em khiến Chu Khả Vi vô cùng kinh ngạc, người ngoài vẫn luôn nói rằng Quý Thương và An Du Bắc vốn xung khắc, thậm chí có tin đồn rằng An Du Bắc tham lam, muốn tranh đoạt tài sản gia đình. 

Nhìn tình cảnh này, có vẻ không phải tin đồn nào cũng đáng tin. 

Chu Khả Vi mỉm cười khen ngợi: “Tiểu Thương à, tình cảm giữa hai đứa thật tốt. Người ngoài đều nói rằng hai đứa tranh chấp gia sản, cãi nhau gay gắt, nhưng xem ra không phải vậy rồi.” 

Quý Thương vẫn nắm tay An Du Bắc, cúi đầu nhìn vào mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: “Anh trai dĩ nhiên phải tự tay cưng chiều em mình, nếu em muốn, cả công ty cũng có thể cho em.” 

An Du Bắc cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, thầm nghĩ: 

[Anh Thương đối xử với mình thật tốt, mình nhất định phải làm một con cá mặn ngoan ngoãn, không tranh giành, không gây rắc rối cho anh ấy.]

Chu Khả Vi bị lời của Quý Thương làm nghẹn họng, vốn muốn ly gián hai người, nhưng không những thất bại mà còn bị phản pháo ngược lại. 

“Hôm nay Chủ tịch Chu đến có việc gì?” 

Chu Khả Vi không vòng vo nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện là hôm qua cháu nói không có thời gian ký hợp phải không? Nên hôm nay chú đích thân mang hợp đồng đến đây.” 

Ông ta đưa hợp đồng ra, nhìn Quý Thương bằng ánh mắt đầy ẩn ý. 

Quý Thương cười cười, giả vờ rằng trí nhớ mình không tốt, bận bịu nên quên: “Xin lỗi Chủ tịch Chu, lại phiền ngài đích thân đến đây, thật sự là lỗi của tôi. Tôi sẽ ký ngay.” 

Chu Khả Vi hài lòng nhìn Quý Thương, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý. 

Quý Thương cũng không có gì ghê gớm, chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay ông ta mà thôi. Chỉ cần một chút thủ đoạn, Quý Thương đã mắc bẫy. 

Nhà họ Quý sắp thuộc về ông ta rồi.

Chu Khả Vi vô cùng đắc ý, khiến An Du Bắc tức giận đến mức nghiến răng. 

“Anh Thương, không thể ký hợp đồng này…!” 

Cậu còn chưa nói hết câu, Quý Thương đã nhẹ nhàng đưa tay che miệng cậu, khẽ “suỵt” một tiếng. 

Anh ghé sát tai cậu, thấp giọng thì thầm: “Ngoan nào, đừng làm loạn, tôi biết mình đang làm gì. Cứ ngoan ngoãn xem kịch thôi.” 

Xem kịch? 

Anh trai định làm gì?

An Du Bắc bỗng dưng im lặng, tim cậu đập thình thịch, không biết Quý Thương đang muốn giờ trò gì. 

Nhưng cậu có linh cảm, rằng Quý Thương đã hiểu rõ mọi chuyện, chỉ đang muốn chơi đùa với kẻ xấu thôi. 

Cảm thấy có trò hay để xem, An Du Bắc không vội nữa, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ đợi Quý Thương ra tay. 

Chu Khả Vi vẫn chưa hiểu hai an hem đang bày trò gì, vẻ mặt vô cùng hoang mang. Nhưng không sao cả, chỉ cần hợp đồng được ký, nhà họ Quý sẽ sụp đổ. 

Chu Khả Vi gần như không kiềm chế được nụ cười đắc thắng, nhưng đúng lúc Quý Thương chuẩn bị đặt bút ký thì quản gia nhà họ Quý bước vào. 

“Quý tiên sinh, trưởng phòng Trương đến rồi.” 

Nghe cái tên này, Chu Khả Vi thoáng cứng người, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn lại. 

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong đôi mắt đều tràn ngập vẻ kinh ngạc và hoang mang, như thể đột nhiên đối mặt với một bí mật sắp bị vạch trần. Như thể mọi toan tính không thể che giấu được nữa. 

Quý Thương mời Trương Chấn lên thư phòng, còn phòng khách chỉ còn lại An Du Bắc và Chu Khả Vi. 

Chu Khả Vi đứng ngồi không yên, liên tục liếc nhìn đồng hồ. 

Chỉ nửa tiếng sau, Quý Thương đột ngột lao xuống, sắc mặt vô cùng giận dữ. 

“Chủ tịch Chu, tôi không thể ký hợp đồng này. Quản gia, tiễn khách.” 

Quý Thương bày ra dáng vẻ vừa bị lừa một cách thê thảm, tức giận ngồi phịch xuống ghế sofa. 

Câu nói của Quý Thương khiến Trương Chấn và Chu Khả Vi đều giật mình hoảng hốt. 

Chu Khả Vi đứng dậy, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thương, có chuyện gì vậy? Có gì mà không thể nói rõ ràng, chúng ta đã bàn bạc xong hết rồi, sao tự dưng lại không thể ký?” 

Quý Thương hừ lạnh: “Chủ tịch Chu, cần phải hỏi nữa sao?” 

Chu Khả Vi vô cùng hoang mang, thậm chí còn liếc nhìn Trương Chấn với vẻ thấp thỏm: “Ý cháu là gì?” 

Quý Thương bình thản đáp: “Chủ tịch Chu lấy mảnh đất có vấn đề đến đây đổi tiền với tôi, không phải đang hãm hại tôi sao?” 

Chu Khả Vi tá hỏa, tức giận quát lớn: “Ai nói thế!?” 

Quý Thương không trả lời, chỉ nhìn sang Trương Chấn, gã ta bỗng vô cùng bối rối, rõ ràng gã ta cũng không nói gì cả, nhìn gã ta làm gì? 

Chu Khả Vi đánh mất hợp đồng, tổn thất số tiền khổng lồ, không kìm được nổi điên mà quát lớn: “Được lắm, Trương Chấn, cậu dám phản bội tôi! Miệng thì nói một đằng, sau lưng thì làm một nẻo! Tiền của tôi đúng là uổng phí rồi! Cậu đã nói bậy bạ gì đó! Chẳng lẽ tôi chưa đưa đủ lợi ích cho cậu sao? Vậy thì trả tiền lại cho tôi ngay, nếu không tôi sẽ kiện cậu!” 

Trương Chấn hoàn toàn ngớ người, gã ta có nói gì đâu, tại sao đột nhiên lại trở thành kẻ xấu. 

Vừa nãy Quý Thương gọi gã ta lên thư phòng, nhưng gã ta không nghe thấy điều gì bất thường, vậy mà đến khi xuống đây là bị mắng tới tấp. 

Có khi nào Chu Khả Vi bán đứng gã ta không!? 

Vậy nên Trương Chấn không kiên nể gì nữa, quyết định lật tẩy toàn bộ bí mật của Chu Khả Vi. 

Trong lúc hai người cãi nhau kịch liệt, Trương Chấn tiện thể vạch trần hàng loạt bí mật của Chu Khả Vi, từ những vụ hối lộ, mảnh đất có vấn đề, cho đến những mưu đồ gian trá của ông ta. 

Hai người mắng nhau, lại vô tình tiết lộ rất nhiều bí mật đáng sợ, bất kỳ điều gì cũng đủ để họ bị kết án. 

Sau khi cãi nhau chán chê, cả hai chợt nhận ra mình đã mắc bẫy. Quý Thương đã chơi họ một vố đau. 

Chu Khả Vi vội vàng chối bỏ mọi tội lỗi, nhưng Quý Thương chỉ lặng lẽ chỉ tay vào chiếc camera giám sát trong phòng khách, khiến cả hai nghẹn lời, không thể cãi lại. 

Cuối cùng, cảnh sát xuất hiện, bắt giữ cả hai kẻ gian trá. 

Một trận chiến quá đẹp mắt khiến An Du Bắc vô cùng khâm phục, trong lòng tràn ngập sự tôn sùng đối với Quý Thương. 

[An trai mình quá lợi hại! Chỉ một chiêu thôi đã khiến hai kẻ kia tự đấu đá lẫn nhau, tuyệt đỉnh!] 

Sau khi hợp tác với cảnh sát điều tra, An Du Bắc và Quý Thương quay về nhà, cậu không ngừng khen cách xử lý của Quý Thương. 

“Anh Thương, anh thật sự quá giỏi! Anh chính là thần tượng của em!” 

“Đúng là bậc thầy mưu lược, trí tuệ vô song!” 

Quý Thương cười khẽ, xoa đầu An Du Bắc nói: “Được rồi, đừng tâng bốc nữa, xem kịch vui chứ?” 

An Du Bắc gật đầu liên tục, hào hứng đáp: “Chó cắn chó, toàn lông là lông! Quá tuyệt!” 

[Dám tính kế với người nhà tôi? Không có cửa đâu, đáng đời!” 

Quý Thương mỉm cười, nắm tay An Du Bắc dẫn lên lầu, anh vừa đi vừa nói: “Tiểu Bắc đã vui rồi, vậy thì đi dự tiệc với tôi đi, không được từ chối.” 

An Du Bắc nhíu mày, lại phải đi dự tiệc tối sao?

[Những bữa tiệc này chẳng khác nào bẫy rập, bên trong đầy rẫy kẻ nguy hiểm. Mình mà vào đó chẳng khác nào chú thỏ ngây thơ giữa đàn sói dữ, chắc chắn sẽ bị nuốt chửng mất.] 

Cậu mải suy nghĩ, vô tình trượt chân trên bậc cầu thang, ngã về phía trước. 

Quý Thương nhanh tay giữ lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.” 

An Du Bắc ngước mắt nhìn lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Quý Thương, khiến cậu cảm thấy vững tâm hơn. Cuối cùng, cậu bất ngờ gật đầu, đồng ý tham dự tiệc tối. 

Cậu bất ngờ đồng ý như vậy, một phần vì không muốn từ chối Quý Thương, một phần vì chợt nhớ ra nam chính cũng xuất hiện trong buổi tiệc ấy. 

Cậu cũng muốn gặp mặt nam chính. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play