An Du Bắc, một nhân viên văn phòng lương tháng vỏn vẹn ba nghìn, đột ngột đột tử sau một đêm tăng ca.
Quá sốc! cậu tưởng rằng trái tim mình đã được bảo dưỡng bằng những ly Americano đá, vậy mà lại suy kiệt thế này.
Đáng ghét! Lẽ ra cậu nên chọn cà phê hương vị rượu Kweichou Moutai, hàng nội địa mới là chân lý.
Nghĩ mà xem, mới chỉ hai mươi hai tuổi, chưa có nổi người yêu, đến giờ vẫn còn độc thân từ trong trứng.
Quá đáng thương, quá bi ai, thật đáng thở dài!
Vậy thì ý nghĩa của việc cố gắng là gì? Lẽ nào chỉ để sớm ngày nằm dưới lòng đất?
Cậu cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền tăng ca, vậy mà bây giờ chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Nếu có kiếp sau, An Du Bắc tuyệt đối không muốn phấn đấu nữa.
Buông xuôi cũng là một đời, cố gắng cũng là một đời, vậy tại sao không chọn cách khiến mình vui vẻ hơn?
Cảm giác nhẹ bẫng trong cơ thể nhanh chóng khôi phục, hàng mi nặng trĩu cũng dần hé mở dưới sự kích thích của ánh sáng mạnh.
Bên tai vang lên giọng nói của người xa lạ.
“Chủ tịch Quý, cậu ấy tỉnh rồi.”
An Du Bắc: “…?”
Suy tim mà vẫn có thể cứu sống sao!?
Có phải cậu vừa lấy nhầm kịch bản phim kinh dị rồi không!?
An Du Bắc mở mắt, ngơ ngác nhìn hai người xa lạ trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Một người đàn ông cao lớn, điển trai, lạnh lùng như vừa bước ra từ phim truyền hình, đang đứng bên cạnh giường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu chăm chú.
Gương mặt kia lạnh lùng xa cách, như được bao phủ bởi lớp băng sương, từng đường nét góc cạnh toát lên vẻ uy nghiêm, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc.
Bị người đàn ông này nhìn chằm chằm, An Du Bắc cảm thấy sống lưng lạnh toát, chỉ muốn cùng bác sĩ rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Người trợ lý sau lưng anh lên tiếng: “Chủ tịch Quý, mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng. Đây là vụ tai nạn do cậu chủ An tự dàn dựng, mục đích là để hãm hại ngài, đồng thời gây chia rẽ cha con.”
An Du Bắc: “…?”
Họ đang nói về ai vậy?!
Người đàn ông được gọi là Chủ tịch Quý nhếch môi cười lạnh, ánh mắt tràn đầy chế giễu: “An Du Bắc, cậu có lời giải thích nào không?”
An Du Bắc: “…?”
Tên thì đúng rồi đấy, nhưng tất cả những gì đang diễn ra ở đây là cái gì thế này!?
“Đã không chịu an ổn như vậy, thì đưa cậu đến thảo nguyên chăn cừu, từ nay về sau không được bước chân vào thủ đô!”
An Du Bắc: “…?”
Đây là Hoàng đế à?! Còn bày trò lưu đày nữa!?
Khoan đã… Sao mạch truyện này lại quen thuộc đến thế? Tự dàn dựng một vụ tai nạn? Bị đày đi chăn cừu!?
Ngay sau đó, An Du Bắc chợt nhận ra: Mình xuyên vào tiểu thuyết rồi.
Cậu đang ở trong một cuốn tiểu thuyết tranh đấu gia tộc, mà bản thân chính là nam phụ pháo hôi bị ghét cay ghét đắng, kẻ cản đường nam chính.
Cậu chỉ là một viên đá kê chân trên con đường thành công của nhân vật chính, một công cụ không có giá trị trong câu chuyện.
Ba mẹ của nguyên thân mất sớm, cậu ta lớn lên trong cô nhi viện, sau đó vì vẻ ngoài nổi bật mà được Quý Đông Thăng để mắt đến, rồi định hôn ước với Quý Thương.
Thế nhưng, nguyên thân không hề biết ơn, mà ngược lại, bị đám bạn bè xúi giục, bắt đầu nhắm đến gia sản của nhà họ Quý.
Vì bị Quý Thương lạnh nhạt nên nguyên thân sinh hận, hết lần này đến lần khác tìm cách đối đầu, chỉ mong thu hút sự chú ý của anh. Tâm lý ngày càng lệch lạc, thậm chí muốn độc chiếm toàn bộ gia sản nhà họ Quý.
Nhà họ Quý có một người con trai là Quý Thương, chính là người thừa kế duy nhất của gia tộc. An Du Bắc muốn chiếm đoạt tài sản, nên cậu ta nhắm đến Quý Thương.
Cậu ta tự biên tự diễn một vụ tai nạn xe, nhằm vu khống Quý Thương, gây chia rẽ cha con nhà họ Quý. Nhưng cuối cùng vẫn không thể có kết cục tốt, bị Quý Thương đày ra thảo nguyên chăn cừu.
[Trời ạ, mình có ông chồng đẹp trai thế này, vậy mà còn nghĩ quẩn muốn đối đầu với anh, nằm yên ăn chờ chết không phải tốt hơn sao?]
[Ông chồng muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn năng lực có năng lực, còn muốn gia sản làm gì nữa, làm chồng chưa cưới của anh chẳng phải sung sướng hơn sao?]
[Haizz, tiếc quá đi mất, bây giờ hối hận cũng không kịp rồi, mình sắp đi chăn cừu rồi.]
[Thật ra chăn cừu cũng đâu có gì xấu, ít nhất cuộc sống vẫn an ổn, không lo cơm áo, cũng không có phiền muộn, cũng ổn mà!]
[Hu hu, nhưng mình vẫn muốn làm chồng chưa cưới cũng người này thì phải làm sao đây?]
Quý Thương nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc, nhìn An Du Bắc như thể không nhận ra người này nữa. Ngay sau đó, anh lại đưa mắt nhìn về phía trợ lý Triệu Trạch đang đứng bên cạnh.
Triệu Trạch không có phản ứng gì khác thường, hóa ra chỉ có mỗi Quý Thương nghe thấy tiếng lòng của An Du Bắc.
Quý Thương nhíu chặt mày, dù không phải người tin vào thần linh, nhưng tình huống kỳ lạ thế này vẫn khiến anh bất ngờ.
Trước đây, anh cũng từng thích An Du Bắc, bởi cậu ngoan ngoãn, hiểu chuyện, suốt ngày quấn lấy anh gọi “ông xã” hết lần này đến lần khác.
Nhưng sau đó, do giao du quá nhiều với đám bạn xấu, con người cũng thay đổi.
An Du Bắc không những không thân thiết với anh nữa, mà ngày càng xa cách, đến mức bây giờ trở mặt thành nông nỗi này.
Quý Thương đã từng tiếc nuối, bởi An Du Bắc đáng yêu ngày nào đã biến mất. Nhưng hiện tại, cậu ta lại chẳng còn đáng ghét như trước nữa. Thậm chí… Có chút đáng yêu, khiến anh muốn xoa một cái. Thật tốt, An Du Bắc đáng yêu đã quay trở lại.
Quý Thương thu hồi lại suy nghĩ, đổi giọng nói: “Thật ra, nếu em thật lòng hối cải, tôi cũng có thể không đuổi em đi.”
Đôi mắt An Du Bắc sáng rực như sao, vội vàng hỏi: “Anh Thương, anh nói thật chứ? Em thật sự không phải rời đi sao?”
Cậu quá phấn khích, quỳ bên mép giường, rồi đưa tay nắm lấy cổ tay Quý Thương.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại chán nản nhíu mày.
[Thôi bỏ đi, ở lại cũng không có kết quả tốt, nhà họ Quý sắp phá sản rồi, chẳng mấy chốc sẽ bị nhà họ Chu thay thế, thà đi chăn cừu còn hơn.]
[Dù sao thì nhà họ Chu đã chơi xỏ nhà họ Quý thảm lắm rồi, bán cho họ mảnh đất có vấn đề, sau đó lợi dụng họ gặp khó khăn để thu mua cổ phần, cuối cùng đã nhà họ Quý ra khỏi cuộc chơi.]
[Quá phức tạp, chi bằng ngoan ngoãn đi chăn cừu thôi!]
An Du Bắc nhìn Quý Thương với ánh mắt phức tạp, cậu thầm nghĩ:
[Tiếc thật, ông xã vừa tài giỏi vừa có năng lực, liệu có nên nhắc nhở anh ấy không? Trưởng phòng Dự án Trương Chấn bị nhà họ Chu mua chuộc rồi.]
[Những dữ liệu mà Trương Chấn cung cấp đều là giả, nếu không có báo cáo khả thi này, ông xã cũng sẽ không mắc bẫy.]
Ngay lúc An Du Bắc còn đang do dự, Quý Thương không cho cậu cơ hội lên tiếng, trực tiếp cùng trợ lý Triệu Trạch rời khỏi phòng bệnh.
Việc đầu tiên anh làm sau khi ra ngoài là ra lệnh cho Triệu Trạch kiểm tra dòng tiền và chi tiêu trong tài khoản của Trương Chấn.
Quý Thương không biết những gì An Du Bắc nói là thật hay giả, nhưng kiểm tra một chút cũng không mất gì, lỡ như thật sự có người phản bội anh, anh cũng không thể bị biến thành kẻ ngu để bị qua mặt.
Triệu Trạch vẫn chưa biết Chủ tịch Quý bị sao nữa, chỉ còn hai tiếng nữa là đến lúc ký hợp đồng với tập đoàn Chu thị, vậy mà anh vẫn chưa đi.
Có điều, hình như thái độ của Quý Thương với An Du Bắc có gì đó khác lạ.
Lúc nãy, Triệu Trạch đã thấy được nét cưng chiều thoáng qua trong đôi mắt lạnh lùng của Quý Thương.
Sau khi giao xong nhiệm vụ, Quý Thương trở lại phòng bệnh, còn An Du Bắc thì ngồi trên đống lửa, không biết phải mở lời thế nào.
Những chuyện kỳ lạ như vậy chắc chắn chẳng ai tin, nếu Quý Thương không tin cậu thì phải làm sao đây!?
Đúng lúc còn đang rối rắm, bụng đột nhiên phát ra tiếng ọt ọt, có lẽ là quá đói, âm thanh vang lên rõ ràng như tiếng sấm giữa phòng bệnh yên tĩnh.
An Du Bắc xoa bụng, rồi cúi đầu đầy ngượng ngùng.
[Ôi, mất mặt quá!]
[Thèm ăn sườn sốt chua ngọt, cá hấp, rau xào hồ sen, thịt chiên giòn quá đi!]
Quý Thương hỏi: “Muốn ăn thịt chiên giòn không?”
Đôi mắt An Du Bắc lập tức mở to, cậu ngước lên nhìn Quý Thương, gật đầu lia lịa.
[Wow, ông xã này đúng là thần tiên rồi, sao lại biết cả món mình muốn ăn thế này, tuyệt quá!]
[Yêu anh lắm, ông xã tốt của em!]
Quý Thương cười khẽ, cảm thấy An Du Bắc càng lúc càng đáng yêu, liền hỏi tiếp: “Có muốn ăn sườn sốt chua ngọt, rau xào hồ sen, cá hấp luôn không?”
An Du Bắc suýt khóc, thầm nghĩ:
[Trời ơi, đúng là người thân mà! Ông xã vừa đẹp trai vừa có trái tim ấm áp, tốt đến mức bùng nổ luôn!]
Quý Thương nói: “Để tôi hỏi bác sĩ xem có ăn được không.”
An Du Bắc mím môi, trông đáng thương hệt như một chú chó hoang không nơi nương tựa, nhỏ giọng nói: “Anh Thương, em đói rồi.”
Ý nghĩa rất đơn giản, cậu không buồn quan tâm bác sĩ có đồng ý hay không, bụng đã chính thức lên tiếng phản đối rồi!
An Du Bắc trông đáng thương đến mức Quý Thương không nhịn được, nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi nói: “Ừ, tôi biết.”
An Du Bắc chớp mắt, thầm nghĩ:
[Trời ơi, đây đâu phải “bông hoa cao lãnh”, rõ ràng là siêu dịu dàng mà!]
[Anh Thương thật tốt!]
Quý Thương rút tay về, rồi bước khỏi phòng bệnh tìm bác sĩ để hỏi về tình trạng của An Du Bắc.
Ngay lúc đó, Triệu Trạch cũng vừa quay lại, mang theo một tin tức chấn động.
“Chủ tịch Quý, trong tháng qua, tài khoản nước ngoài của vợ Trương Chấn đã nhận ba khoản tiền với tổng giá trị lên đến năm mươi triệu. Ngoài ra, trước khi tập đoàn chúng ta quyết định mua đất, Chu Khả Vi của tập đoàn Chu thị đã từng gặp riêng Trương Chấn, và trò chuyện bí mật khá lâu.”
Vừa nghe Triệu Trạch báo cáo, chân mày Quý Thương cau lại chặt đến mức có thể kẹp chết cả con ruồi.
Hóa ra, An Du Bắc đã nói đúng.
Nếu không có cậu, nhà họ Quý chắc chắn sẽ gặp đại họa.