Nhà họ Chu và nhà họ Quý đã có mối quan hệ thân thiết suốt nhiều thế hệ, cùng nhau kinh doanh tự thời ông cố. Trăm năm đồng cam cộng khổ, đôi bên từng thề không rời bỏ nhau, luôn hỗ trợ lẫn nhau. Quý Thương cũng luôn tuân theo lời dạy của ông nội, nếu một nhà nhà họ Chu gặp khó khăn, nhất định phải giúp đỡ.
Vậy nên, khi nhà họ Chu rơi vào khủng hoảng tài chính, muốn bán đất để xoay tiền, Quý Thương không do dự lâu, nhanh chóng thương lượng mua đất với họ. Anh xuất phát từ tình nghĩa, nhưng không ngờ nhà họ Chu lại lợi dụng anh, biến anh thành bàn đạp, thậm chí còn muốn nuốt trọn tập đoàn Quý thị.
Lòng tham không đáy, nhà họ Chu đang tự đùa với lửa.
Ánh mắt Quý Thương càng thêm nguy hiểm, mối quan hệ này đã đến lúc chấm dứt.
“Báo cho tập đoàn Chu thị rằng quá trình ký kết sẽ bị hoãn lại.”
Triệu Trạch: “Tổng giám đốc, vậy nên lấy lý do gì để từ chối đây?” Dù sao cũng không thể nói trắng ra được.
“Cứ bảo với người phụ trách bên Chu thị rằng tôi cần suy nghĩ thêm.”
“Vâng, Chủ tịch Quý.”
Lúc này Triệu Trạch vô cùng khâm phục Chủ tịch Quý, sắp đến thời điểm ký hợp đồng, vậy mà vẫn có thể phát hiện ra âm mưu, trực tiếp giúp tập đoàn tránh được tổn thất lớn. Nếu thật sự rơi vào bẫy, mua phải mảnh đất có vấn đề của tập đoàn Chu thị, thì đểu bảo vệ chính mình, họ có thể sẽ bán sạch tài sản.
Khi đó, Triệu Trạch cũng mất việc luôn.
Ánh mắt Triệu Trạch đầy tôn kính, cảm thấy mình đã đi theo đúng người.
Sau khi chỉ đạo xong, Quý Thương lại tiếp tục tìm bác sĩ hỏi thăm tình trạng của An Du Bắc.
May mắn thay, An Du Bắc không bị thương, chỉ là hoảng sợ nên ngất xỉu. không có vấn đền nghiêm trọng, ngày mai có thể xuất hiện.
Nghe bác sĩ nói vậy, Quý Thương thở phào nhẹ nhõm, nếu cậu em đáng yêu này bị thương, chắc chắn anh sẽ rất đau lòng.
“Vậy bây giờ em ấy có thể ăn uống được chưa?”
Bác sĩ đáp: “Có thể ăn, nhưng cần ưu tiên món ăn thanh đạm, tránh đồ dầu mỡ, cay nóng hoặc kích thích.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
***
An Du Bắc bực bội, cậu dựa đầu vào giường, u sầu không vui.
Trước mắt bày một bát cháo trắng và vài món rau thanh đạm, hoàn toàn không thấy bóng dáng của thịt chiên giòn hay sườn sốt chua ngọt.
Trong bát cháo trắng chỉ có hai lá rau xanh, món phụ là dưa leo trộn, nhìn chỉ hai giây đã mất sạch khẩu vị, không hề muốn động đũa.
An Du Bắc cực kỳ mê thịt, không có thịt là không vui.
Kiếp trước, cậu nghèo đến mức không thể chiều chuộng bản thân, chỉ đợi đến những buổi liên hoan công ty mới có cơ hội ăn uống tươm tất hơn một chút.
Không ngờ đã xuyên vào tiểu thuyết, vậy mà vẫn không thể thực hiện được giấc mơ tự do ăn thịt.
Thật đáng thương.
An Du Bắc ngước mắt nhìn Quý Thương, hai mắt ngập nước, bắt đầu lặng lẽ trách móc.
[Nói là có thịt mà? Lừa tôi à!]
[Đẹp trai thế này mà lại đi lừa người khác!]
[Hu hu, thà đi chăn cừu ngoài thảo nguyên còn hơn, ít nhất còn có thịt cừu mà ăn.]
[Tôi muốn ăn thịt, ăn thịt!]
An Du Bắc không dám nói ra những suy nghĩ trong lòng, bởi cậu biết Quý Thương trong sách là một nhân vật rất đáng sợ. Nếu không phải vì tình nghĩa suốt tám năm, thì Quý Thương chắc chắn đã không tha cho cậu.
Vậy nên, dù tức giận nhưng cậu cũng không dám lên tiếng, hoàn toàn nhẫn nhịn.
Quý Thương ngồi xuống bên giường, đẩy bát cháo cùng món rau thanh đạm về phía An Du Bắc, nhẹ giọng dỗ dành: “Bác sĩ nói bây giờ em cần ăn uống thanh đạm, không nên ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, phải kiêng khen một chút.”
“Nếm thử xem, cũng không khó ăn đâu.”
An Du Bắc lắc đầu ngay lập tức: “Không muốn.”
Cậu không muốn ăn cháo, chỉ muốn ăn thịt.
Ánh mắt Quý Thương luôn dõi theo An Du Bắc, anh khẽ cong môi, mỉm cười nói: “Ngoan nào, tiểu Bắc.”
“Ngoan ngoãn ăn cơm thì mới có thưởng.”
An Du Bắc: “…?”
Từ khi tốt nghiệp mẫu giáo, cậu đã không còn nghe kiểu dỗ dành trẻ con qua loa như thế này nữa.
“Anh Thương, em đã mười tám tuổi rồi, còn một tháng nữa là vào đại học, không phải trẻ con ba tuổi, không dễ bị lừa đâu. Anh đã hứa sẽ mua thịt cho em, vậy mà chỉ mua cháo trắng. Anh nói mà không giữ lời, em không ăn đâu.”
An Du Bắc vẫn chưa đoán được tính khí của Quý Thương, vậy nên chỉ dám giả vờ nhõng nhẽo một cách rụt rè.
Nhưng cậu lại không hề hay biết, bộ dạng vừa yếu đuối vừa làm nũng này lại cực kỳ đáng yêu, khiến Quý Thương chỉ muốn kéo cậu vào lòng rồi xoa rối mai tóc của cậu.
“Ngoan nào, để tôi đút cho em ăn nhé.”
Lời vừa dứt, Quý Thương thật sự cầm bát lên, chuẩn bị đút cháo cho An Du Bắc.
An Du Bắc kinh ngạc không thôi, nhưng được một trai đẹp như thế đích thân đút cơm, đương nhiên cậu vẫn vui vẻ chấp nhận ngay lập tức!
[Nếu không phải anh ấy đút thì mình không thèm ăn đâu.]
[Ôi trời, anh Thương vừa đẹp trai vừa dịu dàng, đúng là hạnh phúc đến mức muốn bùng nổ!]
Bữa ăn vẫn chưa xong thì Chu Khả Vi bất ngờ gọi đến.
“Tiểu Thương à, không phải đã nói sẽ đến ký hợp đồng sao? Sao giờ vẫn chưa thấy đâu?” Chu Khả Vi cùng thế hệ với Quý Đông Thăng, được xem là bậc trưởng bối của Quý Thương.
Quý Thương bật loa ngoài nên An Du Bắc nghe rõ từng câu từng chữ, cậu lập tức ngừng ăn, trong lòng tràn đầy giận dữ, chỉ muốn mắng thẳng vào mặt Chu Khả Vi.
[Lão hồ ly khốn kiếp, đừng hòng lừa được anh Thương của tôi!]
[Mảnh đất đó chính là cái bẫy do ông ta dựng lên, bán cho nhà họ Quý, rồi quay sang bán mảnh đất kế bên cho một nghĩa trang, khiến không có ai mua dự án nhà của nhà họ Quý!]
[Quá độc ác, loại người như thế đáng lẽ phải bị quả báo mà chết đi!]
Quý Thương thoáng giật mình, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ toàn bộ vấn đề.
Thế nên, anh thản nhiên nói: “Chủ tịch Chu, xin lỗi, hôm nay tôi không có thời gian đến.”
Chu Khả Vi luôn được gọi là “chú Chu”, vậy mà hôm nay lại bị gọi một cách khách sáo là “chủ tịch Chu”, khiến ông ta cảm thấy có điều gì đó bất thường.
“Tiểu Thương bận gì vậy? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn việc ký hợp đồng sao?”
“Đúng vậy, quan trọng hơn hợp đồng.”
Chu Khả Vi càng tò mò, đồng thời muốn kéo gần khoảng cách: “Tiểu Thương đang làm gì?”
“Tôi đang dỗ dành một đứa trẻ ăn cơm.”
Chu Khả Vi: “…?”
An Du Bắc: “…?”
[Anh Thương cưng chiều tôi quá, yêu anh ấy thật nhiều.]
Nghĩ như vậy, An Du Bắc ăn càng vui vẻ hơn.
Lúc này, Quý Đông Thăng mở cửa bước vào, vừa nhìn đã thấy cậu con trai cả lạnh lùng như băng đang dịu dàng đút cơm cho vị hôn phu vốn luôn bị anh ghét bỏ.
Bộ dạng ấy, ánh mắt ấy, cẩn thận chăm sóc hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Không phải hai đứa này vốn xung khắc như nước với lửa sao!?
Quý Đông Thăng cảm thấy mình mở cửa sai cách, liền lặng lẽ lui ra, rồi nhắm mắt đếm ngược ba giây, sau đó lại mở cửa vào lần nữa.
Thế nhưng… Không có gì thay đổi cả!
Khung cảnh yên bình đút cháo vẫn y như cũ.
Mặt trời đúng là mọc từ phía tây rồi.
Quý Đông Thăng bước vào, cười ha ha: “Nhìn hai đứa hòa hợp thế này, ba cũng vui mừng thay cho các con. Quý Thương, vốn dĩ con phải chăm sóc tiểu Bắc thế này.”
Nói rồi, Quý Đông Thăng ngồi xuống phía bên kia giường, bắt đầu ân cần hỏi han An Du Bắc: “Đầu còn chóng mặt không, có thấy khó chịu ở đâu không? Lần sau lái xe phải cẩn thận, lát nữa ba sẽ sắp xếp tài xế riêng cho con.”
Quý Đông Thăng chăm sóc An Du Bắc như con ruột, khiến cậu xúc động đến suýt rơi nước mắt.
Từ nhỏ, cậu lớn lên trong cô nhi viện, chưa từng cảm nhận được tình thân, và rất thiếu thốn tình cảm.
Bây giờ có cơ hội sống lại lần nữa, cuối cùng cậu đã cảm nhận được sự che chở từ người khác, thật sự quá tuyệt vời.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại nhíu mày, nghĩ đến cái kết của Quý Đông Thăng trong tương lai.
[Ba là người tốt, chỉ là mắt nhìn người không được tinh tường. Nếu không phải vì kẻ đó… Nhà họ Quý chắc chắn sẽ tốt hơn.]
[Ba ơi, nhất định phải cẩn thận với những người xung quanh, đừng quá mềm lòng.]
[Tiểu nhân sẽ hại ba vào tù đấy.]
Quý Đông Thăng sững người, cậu bé này vừa nói chuyện sao? Nhưng rõ ràng đôi môi không hề động đậy.
Ông ấy cảm thấy bất an, thầm nghĩ:
Tên đó là ai?
Rốt cuộc cậu đang nhắc đến ai?
Cậu bé ngoan, đừng bỏ lửng câu chuyện thế này.