Những suy nghĩ trong lòng An Du Bắc khiến Quý Đông Thăng bồn chồn không yên, thậm chí ông ấy bắt đầu thật sự lo lắng.
Rốt cuộc ai muốn hại mình?
Tại sao mình lại phải vào tù!?
Cảm giác bất an quẩn quanh trong lòng, khiến Quý Đông Thăng gần như phát điên. An Du Bắc mới nói được nửa câu, nhưng ông ấy không tiện hỏi thêm, chỉ đành chuyển sang dỗ dành cậu.
“Tiểu Bắc, ba vừa chuyển năm triệu cho con tiêu vặt, nếu không đủ cứ nói với ba, đừng để bản thân chịu thiệt thòi.”
Dù không phải người điều hành tập đoàn, nhưng Quý Đông Thăng vẫn nhận tiền cổ tức mỗi năm, số tiền khổng lồ đủ để ông ấy tiêu xài cả trăm năm cũng không lo cạn kiệt.
Người lớn trong nhà họ Quý đều biết Quý Đông Thăng chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, không có chí tiến thủ, nên trực tiếp bỏ qua ông ấy, giao công ty và gia sản cho Quý Thương quản lý.
Phải nói rằng, đây là một quyết định vô cùng sáng suốt.
An Du Bắc nhìn thông báo tiền vào trên điện thoại, mắt mở to kinh ngạc, thậm chí ngón tay còn run lên.
Năm triệu đối với một nhân viên quèn lương tháng ba nghìn, thì cần làm việc không ăn không uống suốt một trăm ba mươi chín năm mới kiếm đủ.
[Trời ơi, ba tôi thật sự quá đẹp trai, quá hào phóng, lại còn cho mình hẳn năm triệu tiền tiêu vặt!]
[Ba ơi, yêu ba lắm!]
An Du Bắc đặt điện thoại xuống, rồi ôm chầm lấy Quý Đông Thăng, vui vẻ nói: “Cảm ơn ba, ba chính là nam thần của con!”
Quý Đông Thăng nhướng mày nhìn sang Quý Thương, vẻ mặt vô cùng đắc ý như muốn nói: “Thấy chưa? Trong lòng tiểu Bắc, ba mới là người quan trọng nhất, còn con thì không.”
Quý Đông Thăng sung sướng đến mức quên cả những lo lắng vừa rồi.
Ông ấy cảm thấy năm triệu này bỏ ra rất đáng, thậm chí đã bắt đầu cân nhắc có nên tăng tiền tiêu vặt thêm hay không.
Au Du Bắc vui, ông ấy cũng vui theo.
Nghe thấy suy nghĩ trong lòng An Du Bắc, Quý Thương ngồi bên cạnh lập tức không vui.
Tiểu Bắc yêu ba, không yêu anh nữa sao!?
Cái tên nhóc con này đúng là kiểu người mau quên, lúc nãy còn nói anh đẹp trai, yêu anh lắm, giờ đã thành người khác rồi.
Hừm, đúng là đồ “tra nam”.
Để giành lại vị trí quan trọng trong lòng cậu, Quý Thương xuống tay mạnh hơn: “Tiền rồi cũng có ngày tiêu hết, chi bằng theo tôi vào công ty, anh Thương đây sẽ dẫn dắt em, đảm bảo giúp em sớm thừa kế tập đoàn.”
Dụ dỗ vào công ty sao!? Hai người này có vẻ như đang ghen với nhau ấy nhỉ?!
An Du Bắc: “…!”
[Anh Thương đối xử tốt với mình quá!]
Còn chưa kịp biểu đạt suy nghĩ, Quý Đông Thăng đã hừ lạnh: “Vào công ty thì có gì hay, chẳng qua là quản tiền cho người khác, mỗi ngày nhận cổ tức không phải thơm hơn sao?”
“Tiểu Bắc, đừng để anh Thương lừa con, nó chỉ muốn tìm người làm thay để được rảnh rỗi thôi. Con cứ yên tâm, toàn bộ cổ phần của ba đều cho con, tiêu xài một đời cũng không hết được.”
Quý Thương không phục: “Ba, ba nói thế là sao? Lẽ nào ba muốn tiểu Bắc giống ba, an nhàn không tiến thủ?”
Quý Đông Thăng phản bác: “Làm một con cá mặn vui vẻ thì có làm sao? Ai quy định nhất định phải cố gắng chứ?”
“Ba…!”
Quý Thương đổi giọng, lạnh lùng châm biếm: “Ba, ba thật sự có thể để toàn bộ cổ phần lại cho tiểu Bắc sao? Vậy thì cô vợ nhỏ của ba và đứa con chưa ra đời phải làm thế nào? Họ đều có quyền thừa kế.”
Quý Thương đã gặp cô vợ nhỏ của Quý Đông Thăng, cô ta còn rất trẻ, nhỏ hơn anh tám tuổi, chỉ khoảng hai mươi.
Xuất thân là người mẫu, ngoại hình xinh đẹp, nhưng đáng tiếc chỉ chăm chăm vào tiền bạc, trong mắt không có tình yêu, chỉ có lợi ích vật chất.
Có điều, Quý Đông Thăng vẫn không nhìn ra, ông ấy luôn đắm chìm trong mộng tưởng tình yêu, một lòng tin rằng mình đã gặp được chân ái, vì vậy cha con họ tranh cãi suốt bao năm qua.
Cuối cùng, cô vợ nhỏ mang thai bước chân vào hào môn, mà Quý Thương cũng không buồn quản chuyện của ba mình nữa.
Lời vừa dứt, như thể chạm vào nỗi đau, sắc mặt Quý Đông Thăng trầm xuống, không nói lời nào.
Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên kỳ lạ, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào.
Cuộc chiến sắp nổ ra, An Du Bắc nắm chặt góc chăn, trầm mặc suy nghĩ:
[Ba à, tỉnh táo lên đi! Ba bị cắm sừng cao lắm rồi! Đứa bé trong bụng cô vợ nhỏ kia không phải của ba, cô ta và người đàn ông đó đang âm mưu chiếm đoạt gia sản của ba.]
[Chính họ đã khiến ba tán gia bại sản, thậm chí còn lợi dụng danh nghĩa của ba để huy động vốn trái phép, cuối cùng ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài, còn ba thì bị bắt vào tù.]
[Ba ơi, đừng lún sâu vào tình yêu mù quáng nữa, tỉnh táo lại đi!]
Quý Đông Thăng bàng hoàng khiếp sợ, tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, ông ấy bị phản bội sao!?
Sau lời nhớ nhở của An Du Bắc, Quý Đông Thăng đột nhiên nhớ đến chuyện cô vợ nhỏ vừa ôm ông ấy, vừa đề nghị mở công ty tài chính cách đây vài ngày.
Ông ấy lập tức bốc hỏa, hóa ra cô ta đã bắt đầu lên kế hoạch hãm hại ông ấy.
Pháp nhân công ty là ông ấy, nếu xảy ra chuyện, chẳng phải ông ấy sẽ phải chịu trách nhiệm sao!?
Quá độc ác!
Quý Đông Thăng siết chặt nắm đấm, trong lòng đã có quyết định, rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Tiểu Bắc, con cứ dưỡng bệnh cho tốt, ba có việc phải đi. Chờ ba xử lý xong, ba sẽ quay lại thăm con.”
An Du Bắc vẫn đang do dự có nên kể hết chuyện cô vợ nhỏ cho ba không, thấy Quý Đông Thăng chuẩn bị rời đi, cậu vội vàng đứng dậy, muốn ngăn ba lại.
[Ba ơi, đừng đi mà! Con còn chưa nói rõ về cô vợ nhỏ của ba đâu.]
Ngay lúc cậu vừa bước ra, Quý Thương nhanh chóng vươn tay ôm ngang cậu vào lòng: “Ông ấy đi thì cứ để ông ấy đi, đừng bận tâm. Có những chuyện, người ngoài nói không có tác dụng, kẻ trong cuộc vẫn luôn u mê.”
Quý Thương vốn không muốn can dự vào chuyện của Quý Đông Thăng, ông ấy vẫn luôn là một kẻ mù quáng trong tình yêu, tự xưng là cao thủ tình trường, nhưng thực tế chỉ là kẻ bị lời ngon tiếng ngọt thao túng mà thôi.
Không chịu nghe khuyên bảo đã đành, lại còn cố làm theo ý mình.
Quý Thương đã suy nghĩ kỹ, cứ để Quý Đông Thăng chịu một vố đau, như vậy ông ấy mới rút được bài học. Nếu không, chứng “yêu đương mất não” này không cách nào chữa khỏi.
An Du Bắc ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Quý Thương, ngoan như một em bé, vòng tay ấm áp vững chắc của Quý Thương khiến cậu thấy an tâm tuyệt đối.
Cậu nghe Quý Thương nói vậy, cũng cảm thấy hợp lý, nếu trực tiếp nói ra, chắc chắn Quý Đông Thăng sẽ không tin, thậm chí còn đổ lỗi cho cậu.
[Không được, mình phải đích thân điều tra, rồi ném bằng chứng vào mặt ba, để ba nhìn rõ bản chất của cô vợ nhỏ.]
Sau khi đặt An Du Bắc trở lại giường, Quý Thương khẽ nhíu mày, có vẻ chuyện này vẫn nên do anh xử lý, không thể để tiểu Bắc vất vả được.
Cứ tiện tay giải quyết luôn đi.
Sau khi để An Du Bắc nằm ổn, Quý Thương nói: “Tiểu Bắc, ngày mai đi tham dự tiệc tối với tôi nhé, để tôi giới thiệu em với những người trong giới. Cũng để người khác biết nhà họ Quý có một cậu chủ An.”
Trước đây, Quý Thương chưa từng quan tâm đến An Du Bắc, chỉ nghe qua các lời đồn, như An Du Bắc không được yêu thương, không hòa hợp với gia đình, thậm chí có kẻ lớn gan đoán rằng không bao lâu sau cậu sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Quý.
Trước kia Quý Thương cũng không quan tâm, nhưng bây giờ thì khác, An Du Bắc đã cứu anh, vậy nên anh nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt.
Anh sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội bắt nạt em trai mình.
An Du Bắc nằm trên giường, vẻ mặt không vui vẻ gì, nhỏ giọng hỏi: “Anh Thương, em không đi được không?”
An Du Bắc không hề thích những buổi tiệc xa hoa, cũng không muốn gặp gỡ những người đó. Bây giờ cậu đã có năm triệu rồi, cần gì phải cố gắng nữa!?
Cứ tận hưởng cuộc sống thôi!
Quý Thương kiên nhẫn hỏi: “Vì sao không muốn đi? Tiểu Bắc, tôi chỉ muốn để mọi người biết rằng em có người bảo vệ, không ai có quyền bắt nạt em.”
Nghe vậy, An Du Bắc càng thêm xúc động, khóe mặt hơi ươn ướt. Cậu đã sống hơn hai mươi năm mà không có người thân, vậy mà bây giờ, xuyên vào tiểu thuyết, lại có được tình cảm gia đình.
Quý Thương đối xử với cậu quá tốt, khiến cậu gần như muốn bật khóc.
“Cảm ơn anh Thương, nhưng em không muốn thừa kế tài sản, cũng không muốn phát triển trong công ty, em chỉ muốn làm một con cái mặn, sống hưởng thụ thôi. Anh Thương, em thật sự không muốn cố gắng nữa, nhưng anh yên tâm, em sẽ chỉ là một con cá mặn ngoan ngoãn, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không phàn nàn hay trách móc gì.”
[Con người sống không buông xuôi, niềm vui giảm một nửa, mình tuyệt đối không muốn cố gắng nữa!]
Quý Thương bị lời nói của An Du Bắc chọc cười, anh xoa nhẹ đầu cậu, cưng chiều nói: “Được rồi, anh Thương sẽ nuôi em.”
Nếu Quý Đông Thăng còn ở đây mà nghe thấy câu này, chắc chắn ông ấy sẽ tức điên lên, nghĩ thầm: Lúc trước con không nói với ba như thế! Hừ, đúng là kẻ hai mặt, cuối cùng vẫn là ba đặt niềm tin sai chỗ.