Quý Thương luôn nghĩ rằng mình là người “anh” duy nhất của An Du Bắc, là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng cậu.
Giờ đây, đặc quyền ấy không còn thuộc về riêng anh nữa, lòng anh thoáng chút ghen tuông. Vì vậy, lời nói có phần nặng nề, không chú ý đến mức độ.
An Du Bắc giận rồi.
Cậu giận đến mức không còn suy nghĩ gì trong đầu, chỉ lặng lẽ ngồi yên, không nói năng gì.
Quý Thương cũng hết cách, đành ngồi xuống bên cạnh cậu để xin lỗi.
“Tiểu Bắc, tôi sai rồi, tôi không nên hung dữ với em. Tha lỗi cho tôi, được không? Em gọi tôi là “anh”, mà gọi người khác cũng như vậy, có phải là kiểu vừa ăn trong bát, vừa nhìn trong nồi không? Nếu ban đầu tôi chỉ có em, rồi bỗng dưng xuất hiện thêm một người khác, em có thấy thoải mái không?”
An Du Bắc chớp mắt, trong lòng vẫn thấy không vui.
[Sao cảm giác như lời của anh Thương nghe cũng có lý nhỉ?]
[Không được, không thể thấy anh nói đúng, rõ ràng là đang ngụy biện.]
[Mình làm gì sai chứ? Chẳng qua là muốn giúp anh Thương kết giao quan hệ, có gì sai đâu.]
[Nam chính vốn là con cưng của thế giới này, kết bạn với nam chính chẳng phải là nắm bắt cơ hội sao? Nhà họ Quý sẽ ngày càng phát triển, mọi người cũng sẽ tốt lên.]
[Mình sai ở chỗ nào cơ chứ?]
An Du Bắc yếu ớt, đáng thương cuộn mình trên sofa, trong lòng nặng trĩu khó chịu.
Lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, An Du Bắc luôn sống dè dặt, cẩn trọng từng chút một. Khi nhìn thấy Quý Thương nổi giận, phản ứng đầu tiên của cậu là cho rằng mình đã làm sai điều gì đó.
Thế nhưng nỗi ấm ức trong lòng trào dâng, cậu hơi muốn khóc.
[Anh Thương không tốt với mình nữa, có phải mình nên đi chăn cừu rồi không?]
Quý Thương lập tức mềm giọng, anh quỳ nửa gối trước mặt An Du Bắc, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi tiểu Bắc, là tôi sai rồi, sau này sẽ không hung dữ với em nữa, đừng giận nhé? Em có muốn thỏi vàng không? Tôi mua cho em nhé?”
Nghe nhắc đến thỏi vàng, mắt An Du Bắc sáng lên đôi chút: [Wow, thỏi vàng? Có vẻ cũng không còn buồn lắm nữa.]
Quý Thương tìm đúng hướng rồi, anh tiếp tục cố gắng: “Tôi sẽ mua cho em thêm mấy viên nữa, về nhà chơi lắp ghép nhé?”
An Dụ Bắc bật cười: “Vậy cũng được, nhưng nếu sau này anh còn hung dữ với em, em sẽ không nói chuyện nữa đâu.”
“Được được.” Quý Thương nhanh chóng đổi giọng: “Nhưng mà, không được gọi người khác là anh, danh xưng này chỉ thuộc về tôi thôi.”
An Du Bắc ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Thương, em biết rồi.”
Quý Thương thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dỗ xong. Từ nay anh không dám hung dữ nữa, vênh váo mấy giây mà phải dỗ đến nửa tiếng.
Nhỡ đâu không dỗ được thì sao?
Bên này, Quý Thương cúi đầu dỗ dành An Du Bắc, trong mắt người ngoài lại trở thành một bí mật động trời.
“Từ bao giờ mà quan hệ giữa Chủ tịch Quý và vị hôn phu này lại tốt như vậy?”
“Không phải An Du Bắc là trò cười của nhà họ Quý sao? Không phải Chủ tịch Quý rất ghét cậu ta sao?”
“Không rõ nữa, nhưng có vẻ thời thế sắp đổi rồi.”
“Không biết có đổi không, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, thân phận và địa vị của An Du Bắc giờ đã khác. Không còn là người mà chúng ta tùy tiện đùa cợt nữa.”
Quý Thương dẫn An Du Bắc trò chuyện với các đại gia trong giới thương mại. Nhưng chủ đề họ bàn luận đều xoay quanh kinh doanh, mà An Du Bắc lại không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo.
Cuối cùng cũng tan cuộc, lại có một người phụ nữ bước đến.
Dáng người cô ta vô cùng quyến rũ, những đường nét mềm mại đầy đặn. Gương mặt cũng xinh đẹp, mang phong thái mê hoặc lòng người.
Mục tiêu của cô ta rất rõ ràng, bước thẳng về phía Quý Thương.
“Chủ tịch Quý, đã lâu không gặp. Ngài còn nhớ tôi chứ? Lần trước chúng ta đã cùng uống rượu.” Người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ, từng lời nói, từng cử chỉ đều tràn ngập vẻ mập mờ.
An Du Bắc hiểu ngay đây là người muốn tiếp cận Quý Thương.
Thế nên cậu thức thời muốn rời đi, để lại không gian riêng cho hai người họ. Nhưng vừa mới nhấc chân, Quý Thương đã kéo cậu lại, vòng tay ôm chặt bên mình: “Không đi đâu hết.”
Nói xong với An Du Bắc, Quý Thương quay sang người phụ nữ, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không nhớ ra. Cô có việc gì không?”
An Du Bắc nhìn thấy người phụ nữ đứng đó đầy lúng túng, thầm nghĩ: [Anh Thương đúng là không biết chiều lòng người, chị gái xinh đẹp thế này sao lại nỡ từ chối chứ?]
[Anh Thương, phụ nữ cần được dỗ dành, nếu không anh sẽ cô đơn cả đời đấy.]
Người phụ nữ này vốn là tay lão luyện trong tình trường, nhanh chóng lấy lại phong thái, mỉm cười trêu đùa vài câu. Nhưng Quý Thương vẫn chỉ đáp qua loa, không mấy hứng thú tiếp chuyện.
Người phụ nữ kinh ngạc “A” một tiếng, nhanh chóng tinh nghịch giành lấy ly rượu của Quý Thương, để lại dấu son đỏ rực.
“Chủ tịch Quý, rượu của ngài ngon thật đấy. Hay là chúng ta tìm chỗ khác uống từ từ nhé?”
Hàm ý trong lời nói thế nào, không cần giải thích cũng hiểu, chỉ cần Quý Thương không phải kẻ ngốc là có thể nhận ra.
Thế nhưng Quý Thương vẫn dửng dưng, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ chán ghét.
Anh cau mày nhìn ly rượu mà người phụ nữ đưa đến, lạnh nhạt quay mặt đi: “Tặng cô đấy.”
Quý Thương vừa nói vừa kéo An Du Bắc rời đi: “Cô ta thật không biết giữ vệ sinh, sao có thể dùng chung một ly chứ? Thật bẩn. Tiểu Bắc nhớ nhé, giữ vệ sinh mới là cậu bé ngoan.”
An Du Bắc ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Trong bữa tiệc, người qua kẻ lại đông đúc, không khí vừa náo nhiệt vừa hỗn tạp. Quý Thương kéo An Du Bắc đền nghỉ mát bên hồ bơi để trò chuyện.
Ra ngoài rồi, những âm thanh ồn ào cũng biến mất, cả người An Du Bắc như được thả lỏng.
Ở những nơi xa lạ, cậu luôn căng thẳng, làm gì cũng cẩn trọng.
Một lúc thì còn ổn, nhưng lâu dần lại rất mệt.
An Du Bắc ngả người trên ghế, nghiêng đầu nhìn Quý Thương: “Anh Thương, anh không thích chị gái xinh đẹp sao?”
Quý Thương nhìn sang: “Tiểu Bắc, em nghĩ tôi nên thích sao?”
An Du Bắc không trả lời. Trong sách, Quý Thương vốn không có tuyến tình cảm, cậu cũng không biết anh thích ai.
Hơn nữa, theo diễn biến câu chuyện, cả hai đều là nhân vật sẽ bị loại bỏ, làm gì còn phần tiếp theo?
Một người thì ra thảo nguyên chăn cừu, một người phá sản, thanh lý tài sản cũng không đủ trả nợ.
Nhìn theo cách này, Quý Thương đối xử với cậu cũng không tệ, ít nhất cậu vẫn có ăn, có uống, có chỗ ở.
“Anh cũng đâu còn nhỏ nữa, nên có một cô vợ rồi chứ.”
Năm nay Quý Thương đã hai mươi tám tưởi, chỉ còn hai năm nữa là bước sang tuổi ba mươi, cũng đến lúc nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.
Anh nhíu mày, khó hiểu nhìn An Du Bắc, rồi bất chợt bật cười: “Em muốn tôi lấy vợ đến vậy sao?”
“Ừm, cưới vợ rồi anh sẽ không còn cô đơn nữa.”
“Tôi có em rồi mà, sao lại cô đơn được?”
An Du Bắc suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng.
“Phải rồi, có em thì không cô đơn chút nào.”
Cậu cười hì hì, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên ly rượu trong tay Quý Thương.
“Cho em ly rượu này đi, em muốn thử xem vị rượu thế nào.”
Quý Thương nhấp một ngụm rồi nói: “Trẻ con không được uống rượu.”
An Du Bắc ngồi thẳng lưng, không phục mà nhấn mạnh: “Em đã trưởng thành rồi, không phải trẻ con nữa. Em có thể uống rượu mà.”
An Du Bắc nhìn quanh, thấy ai cũng đang uống rượu, cậu đã thèm từ lâu, rất muốn thử xem rượu có vị gì.
Cậu cũng tò mò vì sao mọi người lại thích uống rượu đến vậy.
Quý Thương ngừng lại một chút, rồi đưa ly rượu cho An Du Bắc. Cậu nhận lấy, nhấp một ngụm.
Vị chua chát của nho xộc vào khoang miệng, tiếp theo là hơi cay nồng của rượu khiến cậu muốn nôn.
Cậu cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, đặt ly rượu sang một bên: “Khó uống quá. Em sẽ không uống nữa.”
Quý Thương bật cười, không bận tâm, anh cầm ly rượu uống thêm một ngụm.
An Du Bắc tròn mắt kinh ngạc: “Ly này em đã uống rồi.”
Quý thương cười nhạt: “Không sao.”
An Du Bắc bối rối, vậy rốt cuộc Quý Thương có bị ám ảnh sạch sẽ không?
Cậu còn chưa nghĩ ra câu trả lời, bên hồ bơi đã vang lên tiếng kêu cứu.
Anh Du Bắc lập tức đứng dậy, thấy Lục Cẩm Sinh rơi xuống hồ, đang vùng vẫy kêu cứu.
Trên bờ có vài người đứng cười nhạo, lời nói đầy khó nghe.