Tôi theo đuổi vợ khoảng ba năm tám tháng.
Lúc đó em đã qua lại với nhiều người, nói thật tôi chưa từng cảm thấy lo lắng. Tôi tin rằng không ai có thể làm em tổn thương sâu sắc như tôi đã từng, và cũng không ai có thể đối tốt với em hơn tôi.
Dù tốt hay xấu, thời gian cũng sẽ cuốn trôi nhiều thứ, vì vậy những người đó đều rời đi, còn tôi vẫn ở đây.
Theo đuổi một người không phải là ngày ngày lén lút, cứ nhất quyết phải đưa người ta về nhà, cũng không phải là ngày nào cũng mua một phần bữa sáng hay một chai nước. Cách theo đuổi như vậy dễ làm mình cảm động, nhưng đâu phải người ta không có bạn thì không tìm được đường, không mua nổi chai nước, càng không phải thiếu đi bạn đưa bữa sáng thì sẽ chết đói.
Điều em muốn cũng không phải là những thứ đó. Nhiều thứ trở nên quý giá vì chúng tới đúng lúc. Khi bạn thật lòng đối tốt với một người, không cần khoe công, người ta sẽ cảm nhận được.
Tôi chưa từng ngăn cản em làm quen bạn trai, cũng chưa từng gây khó dễ cho bất kỳ người yêu cũ nào của em. Dù em có bạn trai hay không, tôi vẫn ở đó. Những gì bạn trai em có thể chăm sóc hay không thể chăm sóc, tôi đều có thể làm được.
Thực lòng, tôi mong có một người đối tốt với em hơn tôi, nhưng tiếc là người đó chưa từng xuất hiện.
Chất lượng những người yêu cũ của em rất khác nhau, trong đó cũng có người chân thành, nhưng con người ta không thể không so sánh. Sau khi đã có thứ tốt nhất, nhận được một thứ khá tốt cũng không còn cảm thấy tốt nữa.
Lúc đó, vai trò của tôi luôn dao động giữa dự bị và bạn tình. Khi em có bạn trai, tôi làm dự bị; khi em chia tay, tôi làm bạn tình.
Có một lần, tôi có cơ hội trở thành bạn bè, nhưng tôi đã từ chối không do dự.
Lần đó em vừa chia tay, uống chút rượu ở quán bar, nói với tôi: "Chiến Dữ Đình, thật ra chúng ta làm bạn bè cũng tốt."
Tôi nói: "Em tham lam chết mất, hưởng thụ cách ông đây cưng vợ mà còn muốn tôi làm bạn bè với em?"
Em hừ một tiếng nói: "Không muốn thì thôi, vậy anh cứ làm dự bị đi."
Tôi nói: "Được."
Lúc đó tôi thật sự không quan tâm chút nào, làm dự bị cũng tốt, dù em có kết hôn, tôi vẫn có thể tiếp tục làm dự bị. Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ theo đuổi được em, dù sao chúng tôi vẫn luôn sống như vậy.
Lại có một lần, em và một người bạn trai mới quen chưa được hai ngày đi dạo phố. Đó là một đàn anh khá thân với em, trước đó em còn khen ngợi với tôi rằng đàn anh này rất dịu dàng, hiền lành... Kết quả là, đang dạo phố, em bị "đàn anh tốt" của mình dụ đến cửa khách sạn. Đến cửa, vợ tôi do dự, viện cớ không muốn vào, tên kia cũng không giả bộ chính nhân quân tử nữa, nài ép kéo em vào trong.
Lúc đó tôi gọi điện cho vợ, em bắt máy, tôi nói: "Em đứng lên bậc thang đi, đứng cao một chút."
Thật ra em không hiểu tôi nói gì, nhưng có lẽ bị tên kia dọa, tôi bảo em gì em cũng làm theo.
Sau đó, em vừa đứng lên bậc thang, tôi lái xe cán qua tên kia.
Vợ sợ đến bật khóc.
Tôi vẫn luôn đi theo sau họ.
Không biết là tên kia mạng lớn hay ông trời muốn cho tôi cơ hội chăm sóc vợ, anh ta không chết, cả người chỉ trầy da và gãy một chân.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho vụ kiện, nhưng hóa ra tên kia chưa come out với gia đình, sợ chuyện này lộ ra, nên đã nói là tự mình không nhìn đường, vô tình va vào xe tôi.
Lúc nghe cảnh sát làm biên bản kể lại chuyện này, tôi suýt cười đến ngất.
Thật buồn cười, mấy năm sau nhớ lại chuyện này, tôi vẫn có thể cười cả buổi.
Nhưng lúc đó vợ không cười chút nào, cũng chính lúc đó, em nói tính tình tôi quá nóng nảy, em không thích người nóng tính.
Tôi nói không sao, dù sao em cũng không thích tôi.
Em không nói gì nữa.
Sau đó em vẫn tiếp tục qua lại với vài người, có tốt có xấu, nhưng đều chia tay.
Có lần uống rượu, tôi nói: "Em đúng là mù quáng, rác rưởi gì cũng nhìn trúng được."
Em cười giễu một tiếng, nói: "Phải, nếu không hồi cấp ba sao lại nhìn trúng anh?"
Tôi cũng cười, nói: "Đúng thế, hồi đó tôi rác rưởi như vậy em còn nhìn trúng, giờ tôi tốt hơn rồi em lại không thích. Mai tôi đưa em đi khám mắt xem còn cứu được không."
Em lạnh mặt nói: "Không đi, không cứu được nữa."
Tôi bị em chọc cười cả buổi.
Sau này có lẽ bị tôi làm phiền quá, hoặc thực sự không gặp được ai tốt với em hơn tôi, chúng tôi ở bên nhau.
Chúng tôi chưa từng kỷ niệm ngày yêu nhau bao nhiêu năm, vì không ai nói rõ được chúng tôi bắt đầu từ ngày nào.
Lúc đó em có một khoảng thời gian dài không yêu ai, khoảng năm sáu tháng, có lẽ cũng chơi chán rồi.
Thế là trong khoảng thời gian đó, gần như ngày nào chúng tôi cũng lên giường. Thời gian lâu dần, đồ đạc của em ở nhà tôi ngày càng nhiều, không khác gì sống chung.
Buổi tối lên giường, ban ngày mỗi người đi học, tan học tôi đến trường đón em, rồi cùng đi siêu thị. Tâm trạng tốt thì về nhà tự nấu ăn, hoặc phát hiện nhà hàng nào hay thì đưa em đi ăn, sau đó về nhà tiếp tục lên giường.
Có lúc em chê tôi làm lâu quá, thường lấy chuyện hồi cấp ba ra trêu chọc tôi, nói: "Hồi đó không phải chê người ta kinh tởm sao, giờ cứ làm mãi không ngừng, thấy phân thơm nên nghiện rồi à!"
Haha, tôi cảm thấy cách hại người tự hại mình như vậy của em rất đáng yêu.
Sau đó có một ngày, bố tôi, người hiếm khi liên lạc, đột nhiên gọi điện, nói ông ấy sắp kết hôn, bảo tôi cuối tuần đến khách sạn nào đó.
Tiếp theo, mẹ tôi, người đã lâu không gặp, cũng gọi điện, gào thét bảo tôi chuyển lời cho bố, rằng bà ấy chưa ký thỏa thuận ly hôn, tiền chưa tính xong thì đừng hòng cưới con điếm đó.
Ngu ngốc.
Một đám ngu ngốc.
Tôi chưa nghe hết đã đập điện thoại. Thật ra chẳng liên quan gì đến tôi, bao nhiêu năm nay chẳng phải gia đình này vẫn thế sao. Tôi cũng không biết mình bực gì, chỉ cảm thấy có gì đó đè nặng trong ngực, đè đến mức tôi sắp nổ tung.
Hôm đó tôi quên đến trường đón vợ, vợ cũng không gọi cho tôi, tự về nhà. Vừa vào cửa thấy nhà như bị dỡ ra, em ngẩn người.
Tôi chưa từng kể với em về những chuyện ghê tởm trong nhà, chỉ nói: "Vừa cãi nhau với bố."
Lúc đó vợ vẫn chưa phải vợ tôi, nhưng em ngẩn ra vài giây rồi nói: "Nếu anh không sửa cái tính xấu này, chúng ta chia tay đi."
Sau đó đến lượt tôi ngẩn người.