Lướt qua một topic cũng khiến tôi nghĩ ngợi nhiều đến thế, vậy mà tôi còn cười nhạo vợ là Lâm Đại Ngọc.
Tôi không trả lời mấy bình luận mới dưới topic, chẳng biết nói gì.
Tắt máy tính, tôi xuống lầu chạy bộ. Chứng mất ngủ vẫn chưa khá hơn, nhưng tôi không uống thuốc nữa. Tôi đã thử vài lọ melatonin, không có tác dụng nên sau đó cũng không dùng nữa. Tập thể dục thì có chút hiệu quả.
Cố gắng chạy đến kiệt sức, về nhà tắm rửa rồi đi ngủ. Hai năm trong quân đội đã rèn cho tôi rất nhiều thói quen tốt, giúp tôi miễn cưỡng sống ra dáng một con người.
Trong quân đội, có lần liên hoan Tết nguyên đán tôi uống chút rượu, kể cho tiểu đội trưởng nghe về những chuyện tôi làm hồi cấp ba. Bao gồm cả chuyện của bố tôi.
Những chuyện ấy đè nặng trong lòng tôi khá lâu rồi, tôi cũng chẳng mong anh ấy an ủi, chỉ muốn tìm người nói đôi câu. Tôi không ngờ sau khi nghe tôi kể xong, anh ấy lại kể tôi nghe một câu chuyện, ảnh hưởng đến tôi rất lớn.
Anh ấy nói nhà anh ấy có hai đứa con, anh ấy và em trai.
Một ngày nọ, em trai anh ấy đột nhiên come out với gia đình, nói mình là đồng tính và đang yêu con trai nhà hàng xóm. Hai gia đình đều nhìn họ lớn lên, chẳng ai ngờ có ngày như vậy. Rồi thì hai nhà không đồng ý, hai đứa trẻ lại bướng bỉnh, gia đình không chấp nhận nên cả hai đã cùng bỏ trốn. Con trai nhà hàng xóm cũng vào quân đội, được điều đi gìn giữ hòa bình ở châu Phi, kết quả đã hy sinh trong một nhiệm vụ, thi thể cũng chẳng tìm thấy. Em trai anh ấy học y, tự nguyện gia nhập đội y tế viện trợ châu Phi, đến giờ vẫn ở lại bệnh viện viện trợ, bố mẹ khuyên thế nào cũng không chịu về.
Tiểu đội trưởng nói anh ấy biết em trai mình sẽ dành cả đời ở đó, cậu không thể để người kia ở nơi ấy một mình.
Có một năm, em trai anh ấy gửi email cho anh ấy, nói mình sống rất đầy đủ và khỏe mạnh, bảo bố mẹ đừng lo lắng, chỉ nhắc một câu rằng, giờ ngồi trên đồng cỏ châu Phi hóng gió, lại cảm thấy vô cùng bình yên, cảm giác như người mình yêu đang ở ngay đây.
Đó là lần đầu tiên tôi có chút khái niệm mơ hồ về tình yêu. Thứ gọi là tình yêu không có giữa bố mẹ tôi, cũng chẳng có giữa bố tôi và người đàn ông kia. Tôi mới biết hồi đó, hình như từng có người yêu tôi.
Lúc ấy, tôi cũng từng viết về câu chuyện này trong topic, khi gõ đoạn chữ đó là lúc tôi khóc.
Trước khi ngủ lại nghĩ ngợi lung tung nhiều đến vậy, đến nỗi mười một giờ rồi tôi vẫn chưa ngủ được.
Tôi vừa trở mình, đột nhiên nghe tiếng cửa mở. Sau đó là tiếng vợ thay giày.
Hôm nay em về sớm quá, tôi ngẩn ra một lúc, nhưng lập tức nghĩ có lẽ vợ mơ màng ra ngoài, quên đồ gì đó nên quay lại lấy.
Kết quả là chẳng bao lâu sau, từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Phòng ngủ không bật đèn, nên em không biết tôi chưa ngủ. Đến khi em tắm xong, nhẹ nhàng trèo lên giường, tôi vẫn còn hơi bàng hoàng.
Tôi vốn định hỏi sao hôm nay về sớm thế, lại sợ đột nhiên lên tiếng làm vợ giật mình, nên không hỏi.
Em trèo lên giường xong thì không động đậy gì nữa. Có tiếng thở ở phía trên mặt tôi, chắc là em đang nằm sấp, chống đầu nhìn tôi. Nghĩ vậy, tôi cũng không vờ ngủ nổi nữa, định giả bộ vươn vai làm như vừa tỉnh giấc để hỏi vợ sao đã quay về, lại đột nhiên nghe em khẽ hỏi một câu: “Chúng ta sắp chia tay phải không?”
Tôi không biết vợ có nhận ra tôi đang thức hay không, nhưng tôi chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.
Năm nay là năm thứ tám chúng tôi ở bên nhau, tôi biết có lẽ chúng tôi sắp chia tay rồi.