[Không Uống Thuốc]

Năm nay là năm thứ tám chúng tôi bên nhau, và tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi sắp chia tay rồi.

Cảm giác này không phải mới xuất hiện hôm nay, cũng không phải mới có trong năm nay. Có lẽ đã bắt đầu từ rất lâu rồi, nhưng tôi không thể xác định chính xác là từ khi nào.

Điều khiến tôi bất an nhất là, dường như tôi không còn yêu em nữa.

Ý nghĩ này đã thoáng hiện ra trong đầu tôi rất nhiều lần, nhưng mỗi khi nó vừa nhen nhóm, tôi đều cố gắng dập tắt nó ngay lập tức. Vì tôi không dám đối diện với suy nghĩ ấy.

Nhưng thường thì càng cố phủ nhận điều gì, trong lòng sẽ càng hiểu rõ đáp án cho điều ấy. Hồi tôi yêu em cũng vậy.

Tan làm về nhà đã hơn sáu giờ tối, vợ tôi vẫn đang ngủ, khoảnh khắc đặt đồ ăn lên bàn, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên, tôi vội bước vào bếp, rửa đồ và bắt đầu nấu cơm.

Lát nữa em sẽ dậy, ăn xong rồi lại đi làm.

Thời gian làm việc của hai đứa chúng tôi không giống nhau. Khi tôi đi làm, em nghỉ ngơi; khi tôi về nhà, em lại chuẩn bị ra ngoài. Tôi không chắc liệu đây có phải là lý do khiến tình cảm của chúng tôi rạn nứt hay không, nhưng có lẽ không phải. Vì hồi đó, khi tôi theo đuổi em, tôi đã thật lòng nghĩ rằng chỉ cần được nhìn thấy em mỗi ngày, được chăm sóc em, tôi đã mãn nguyện lắm rồi, dù chẳng cần em yêu lại tôi.

Giờ đây, tôi vẫn được nhìn thấy em mỗi ngày, vẫn chăm sóc em, và tôi thực sự đã làm như thế. Nhưng tôi không còn cảm thấy niềm vui như trước kia.

Tôi không yêu người khác, giữa chúng tôi cũng không có người thứ ba. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết, có lẽ tôi thực sự không còn yêu em nữa. Tôi đã cố gắng che giấu điều này, nhưng có lẽ em cũng đã nhận ra đôi chút.

Có đôi khi, em sẽ bất chợt ngẩng đầu lên từ bát cơm, hỏi tôi: “Anh còn nhớ những lời anh nói khi theo đuổi em không?”

Mỗi lần như thế, tôi đều vội vàng gắp thêm đồ ăn cho em, đáp: “Tất nhiên rồi, nhớ chứ.”

Tôi nhớ, nên tôi chưa từng đề nghị chia tay với em.

Cơm nước xong xuôi, tôi đẩy cửa phòng ngủ để gọi vợ dậy.

Khi tôi không ở nhà, em ngủ thường cuộn tròn người lại, ôm hết chăn vào lòng, còn người thì nằm bên ngoài. Mùa đông thì không sao, có lò sưởi không sợ lạnh, nhưng mùa hè em thích bật điều hòa, thường bị lạnh bụng, rồi đau bụng đi ngoài. Nói mãi em không nghe, không cho bật điều hòa thì em giận, thế nên nhà lúc nào cũng phải có sẵn thuốc tiêu hóa, hoặc trước khi ra ngoài tôi lén đặt giờ tắt điều hòa. Tóm lại, lúc nào cũng lo lắng không xuể.

Khi tôi đẩy cửa bước vào, em vẫn chưa tỉnh, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, trông ngoan ngoãn và trắng trẻo lạ thường. Chỉ khi ngủ, em mới có chút dáng vẻ của “người thường”.

Tôi quỳ một chân lên giường, ôm cả người lẫn chăn, hôn nhẹ lên trán em, thì thầm: “Cục cưng, dậy ăn cơm nào.”

Em hay cáu gắt khi bị đánh thức, và đây là cách gọi mà tôi đã thử nghiệm nhiều lần, biết em sẽ dễ chấp nhận nhất.

Em nhắm nghiền hai mắt, càu nhàu không vui: “Lại ăn cơm…” rồi bực bội đá tung chăn, vô tình trúng ngay xương sườn tôi.

Thật ra cũng không đau lắm, nhưng khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy mình gần như không chịu nổi nữa.

Trước đây, trong mắt tôi, những lần em cáu gắt khi bị đánh thức đều đáng yêu vô cùng. Tôi sẵn lòng ôm em, dỗ dành hết lần này đến lần khác để em chịu xuống ăn cơm. Dù có bị “cước vô ảnh” đá gãy cả xương sườn, tôi vẫn thấy đó là yêu, là thương.

Nhưng sau tám năm dỗ dành, tôi không biết liệu mình có đang chán ngán hay không.

“Vậy ngủ thêm chút nữa đi.” Hôm nay, tôi không dỗ em nữa, chỉ giúp em đắp lại chăn cho ngay ngắn rồi đứng dậy rời đi.

Tôi vừa ngồi xuống bàn ăn, em đã lật đật chạy ra, tóc vẫn còn rối bù.

Em tỉnh táo hẳn, đôi mắt còn đỏ vì chưa ngủ đủ, có lẽ vừa dụi mắt liên tục, ngoan ngoãn nói: “Em vừa ngủ mơ màng chút thôi.”

Khác hẳn với lúc nãy.

Tôi nhận ra em hơi căng thẳng và bất an. Trước đây, em chưa bao giờ lo lắng chỉ vì trót cáu gắt với tôi khi bị gọi dậy.

Tôi đẩy bát cơm của mình sang cho em: “Em ăn trước đi.”

Em xua tay: “Anh ăn đi, em tự đi lấy.”

Thật ra, dạo này em đã chín chắn hơn nhiều, nên tôi càng chắc chắn rằng em cũng cảm nhận được điều gì đó.

“Ôi, canh này ngon thật đấy!” Em uống một ngụm canh, cười với tôi, nhưng vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí ấy khiến tôi càng thêm khó chịu.

Trước đây, vợ tôi không bao giờ như vậy. Món nào ngon, em chỉ lặng lẽ ăn thêm vài miếng, chưa từng khen ngợi.

Chính tôi đã nuông chiều em thành một bạn nhỏ vô tư, kiêu ngạo vì được yêu thương, nhưng giờ lại khiến em phải dè dặt, nhìn sắc mặt tôi mà sống.

Tôi đúng là một tên khốn.

Hồi đó, chính tôi đã bám riết không buông, khóc lóc van xin em cho tôi một cơ hội, nói rằng tôi muốn trở thành người yêu em nhất trên đời, muốn chăm sóc em cả đời, để em trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.

Hình như tôi đã thất hứa rồi.

Lúc ấy, tôi không nghĩ rằng “cả đời” lại dài đến vậy.

Những lời hứa chân thành ngày nào giờ đã hóa thành gông cùm. Cả hai chúng tôi đều nhận ra, chỉ là tôi không nói, và em cũng chẳng cất lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play