Vợ tôi là kiểu người rất đa sầu đa cảm, đôi khi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, như chạy xuống lầu mua coca mà coca hết hàng, đi dạo phố thì mất cái móc treo trên túi, ăn lẩu bị bỏng một chút... Những người vô tư có thể chẳng coi đó là chuyện gì, nhưng em sẽ thật sự buồn bã rất lâu, cảm thấy mình bị số phận nhắm đến.

Tôi thường trêu em là Lâm Đại Ngọc chuyển thế, suốt ngày sầu não hay buồn hay lo. Nhưng thật ra, rất lâu trước đây, tôi cũng từng như vậy. Đó là khi hai đứa chúng tôi chưa ở bên nhau.

Chúng tôi bắt đầu từ một lần hẹn bạn tình rất đơn giản thời đại học. Khi tôi năm nhất, em năm ba, không phải vì em lớn tuổi hơn, mà là do tôi tốt nghiệp cấp ba xong đã nhập ngũ hai năm, rồi mới quay lại trường học tiếp. Sau lần đó, tôi bắt đầu theo đuổi em.

Thật ra, vợ tôi là một học sinh giỏi, là sinh viên xuất sắc của một trường đại học hàng đầu cả nước. Nhìn bề ngoài, em là kiểu "0 yếu đuối" điển hình, nói chuyện rất nhỏ nhẹ. Từ nhỏ đã là bạn của phụ nữ, xung quanh có một đám bạn gái hầm hố, bạn nam thì hầu như không có. Hơn nữa, đám bạn gái đó ăn nói rất sắc bén, trước mặt thì dịu dàng, sau lưng thì nói năng không kiêng dè, đùa giỡn tục tĩu đến mức cánh đàn ông chúng tôi còn phải chào thua.

Nhưng hồi đó, khi tôi theo đuổi vợ, họ đã giúp đỡ rất nhiều. Một là vì họ đều nhận ra tôi thật lòng thích em, hai là vì trong số những người theo đuổi vợ tôi, tôi là người đẹp trai nhất. Sau này, khi cuối cùng chúng tôi cũng ở bên nhau, họ thường lén lút đòi vợ tôi gửi ảnh giường chiếu của hai đứa. Thế là vợ tôi gửi cho họ một đống ảnh tôi ngủ ngáy tư thế xấu xí, nước miếng chảy tùm lum, họ nói quá vỡ mộng.

Ăn cơm xong, vợ tôi đi làm. Tôi tiễn em ra cửa, vịn cửa định chờ em xuống lầu rồi mới đóng. Nhưng em lại đứng ở cửa mãi không nhúc nhích, ngẩng mặt lên nhìn tôi, muốn nói lại thôi. Tôi cũng nhìn em. 

Em nói: "Có phải anh quên gì không?" 

Ồ, tôi vội vàng cúi xuống hôn em một cái. 

Hôm nay tôi hơi thất thần, việc ngày nào cũng làm mà lại quên mất. 

Tuy đã hôn bù, nhưng tâm trạng vợ tôi không khá hơn chút nào, quay đầu hậm hực bỏ đi, không nói tạm biệt với tôi. 

Tôi nhìn bóng lưng em nói: "Lái xe cẩn thận nhé." 

Cửa thang máy đóng lại. 

Tôi thấy mắt em đỏ hoe. 

Tôi đúng là một tên khốn. 

Trên cửa thang máy phản chiếu gương mặt tôi, vẻ mặt lạnh lùng đến mức làm tôi giật mình. Chẳng trách em lại nhận ra.

Sau khi rửa bát xong, tôi mở máy tính lướt Tieba* một lúc.

(*) Một diễn đàn trực tuyến. 

Trước đây tôi chưa bao giờ nhận ra mình là người hay hoài niệm quá khứ. Nhưng mấy năm gần đây, dường như tôi càng ngày càng hoài niệm hơn. Hồi đại học theo đuổi vợ, tôi từng mở một topic trên Tieba, ngày ngày chia sẻ hành trình theo đuổi vợ của mình. Topic đó còn hot một thời, có rất cư dân mạng theo dõi, lo lắng cho tôi, giúp tôi nghĩ cách. Haha. 

Thời đại đó thực sự rất thú vị, nhiều thứ vô cùng thuần túy. 

Nhưng sự thuần túy đó đã biến mất từ lâu.

Lướt qua hai trang, ngoài đăng ảnh kết bạn thì là tìm 0 tìm 1, đột nhiên cảm thấy rất ghê tởm. 

Mở mấy topic cũ từng theo dõi xem qua, phần lớn đều đã bị admin xóa, không xóa thì cũng dừng cập nhật ba bốn năm rồi. Topic của tôi cũng vậy. 

Bạn trên mạng chính là sự tồn tại của duyên phận mạng, một người chia sẻ cuộc sống của mình trên mạng, nhiều thứ viết ra đều là những suy nghĩ chưa từng nói với người ngoài trong hiện thực. 

Điều này rất thú vị, cư dân mạng xem topic của bạn có thể hiểu suy nghĩ và cuộc sống thực sự của bạn hơn cả bạn bè bên cạnh. Thời gian lâu dần, bạn thậm chí sẽ trở thành bạn bè quan trọng của họ. Nhưng liên hệ giữa các bạn chỉ dựa vào một sợi dây mạng, chỉ cần một ngày bạn không cập nhật nữa, họ sẽ lập tức bị đá ra khỏi vòng tròn cuộc sống của bạn.

Lần cuối topic của tôi cập nhật cũng dừng ở vài năm trước. Ban đầu là ghi chép theo đuổi vợ, sau đó trở thành nhật ký khoe tình cảm hàng ngày của tôi. Điều khiến tôi hơi ngạc nhiên là, mấy bình luận mới nhất chỉ vừa được đăng lên mấy ngày gần đây, hỏi tôi sao không cập nhật nữa, chúng tôi còn ổn không. 

Cũng có người chúc chúng tôi sống tốt, dù không cập nhật nữa cũng thường quay lại xem. 

Lướt lên trên, bài cuối cùng tôi viết không phải về vợ. Chỉ là một số trải nghiệm của tôi trước khi gặp vợ. 

Bên dưới có mấy trăm bình luận, nhiều lời an ủi. 

Tôi cũng không nhớ lúc đó tại sao đột nhiên viết về chuyện này. 

Bài trước đó là về việc cãi nhau với vợ, cuối cùng lại làm lành, câu cuối cùng là tôi nói "L đã được tôi đón về rồi, chúng tôi làm lành rồi, mọi người yên tâm nhé." Lần đó tôi nhớ, là lần chúng tôi cãi nhau kịch liệt nhất, đồ đạc trong nhà, thứ gì đập được đều đã bị đập sạch hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play