Em chắc chắn không hiểu nổi tại sao lúc đó tôi đã đối xử với em như vậy, mà sau này lại luôn nói yêu em. Tôi cũng không hiểu. Con người ta thường tàn nhẫn nhất khi họ còn trẻ, lúc họ còn mù mịt về mọi thứ xung quanh.
Không chỉ một lần tôi tham lam nghĩ, nếu có thể quay lại thời điểm đó, tỉnh táo hơn một chút, đối tốt với em hơn, tốt với bản thân hơn, liệu giờ đây khi ôm em, em có ôm lại tôi không?
Nhưng không ai có quyền đứng ở tuổi 30 để chỉ trích bản thân lúc 16 tuổi. Dù là kẻ khốn nạn cũng không.
Tôi cũng từng lạc quan nghĩ, nếu cứ tiếp tục tốt với em, có lẽ một ngày nào đó em sẽ tha thứ cho tôi. Nhưng tình cảm đơn phương mòn đi nhanh hơn tôi tưởng.
Em từng là người rất yêu tôi. Dù đã bị tôi tự tay đẩy lên đài hành hình, em vẫn quan tâm đến tôi.
Tôi ít khi ốm, có lẽ vì virus cúm năm đó quá mạnh nên tôi cũng bị nhiễm. Lúc đó chúng tôi không còn là bạn cùng bàn nữa, giữa giờ, khi phát bài tập, em đặt một hộp thuốc cảm lên bàn tôi, sợ người khác thấy nên động tác rất cẩn thận.
Nhưng tôi đã ném hộp thuốc đó vào thùng rác trước mặt cả lớp. Trong tiếng cười nhạo, tôi không nhìn xem lúc đó biểu cảm của em thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play