Hôm đó, sau khi bình tĩnh lại, tôi lập tức hối hận.

Nhưng điện thoại của vợ tôi đã tắt. Tôi gọi từng cuộc cho bạn bè của em, rồi cả những người bạn chung của hai chúng tôi. Tôi nghĩ đến hàng tá nơi em có thể đến.

Tôi thật sự rất hay nổi nóng, một khi đã nổi nóng, tôi không thể kiềm chế được việc đập phá đồ đạc. Hồi tôi theo đuổi em, em từng nói: "Anh quá dễ nóng giận, em chỉ thích người hiền lành thôi." 

Sau này, khi đã ở bên nhau, em cũng bảo: "Nếu anh không sửa cái tính đó, chúng ta chia tay đi." 

Những năm qua, tôi thực sự đã cố kiềm chế rất nhiều, và em cũng từng khen tôi vì điều đó. 

Nhưng tiếc thay, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Có đôi lúc tôi cũng tự nghĩ, có lẽ hai chữ "khốn nạn" đã khắc sâu trong máu thịt tôi từ khi sinh ra.

Trước đây tôi từng kể rằng chúng tôi bắt đầu từ một buổi hẹn đơn giản thời đại học, đây là nói thật, nhưng còn một phần tôi vẫn chưa nói. 

Sự thật là, ấy không phải lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi và vợ vốn là bạn học thời cấp ba. Ngay từ hồi đó, em đã là một học sinh xuất sắc. Thật ra, tôi trở thành con người như bây giờ đều là do những sai lầm tự chuốc lấy ngày ấy. 

Khi đó, em không đối xử với tôi như thế này, lúc ấy, em thực sự đã yêu tôi.

Khi tôi nhận ra tính cách của mình méo mó đến nhường nào thì đó đã là chuyện của rất lâu sau này. Hồi ấy, tôi chẳng hề nghĩ vậy. 

Tôi không rõ điều này có liên quan gì đến gia đình bất thường của mình không, nhưng nói thật, tôi nghiêng về suy nghĩ là do di truyền hơn. Tôi không thể hiểu nổi cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi có ý nghĩa gì, dù sao, từ khi tôi bắt đầu nhớ được, quanh bố tôi đã luôn có đủ loại đàn ông lẫn phụ nữ. 

Nhưng đừng vội thương hại mẹ tôi, vì bà ấy cũng chẳng chịu ngồi yên.

Hồi nhỏ, tôi không biết những người ăn mặc lòe loẹt ấy là ai. Những người phụ nữ đó thường theo bố tôi về nhà, đối xử với tôi còn tử tế hơn cả mẹ, thậm chí còn chơi đùa cùng tôi. Tôi thường gọi họ là "chị". 

Mãi sau này tôi mới biết, họ muốn trở thành mẹ kế của tôi.

Biết họ có quan hệ bất thường với bố tôi là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác. Năm lớp 10, tôi trốn học về nhà để xem World Cup. Vừa bước lên lầu, tôi thấy cửa phòng ngủ của bố mở toang, trên giường là hai cơ thể trần truồng. 

Bố tôi thì vẫn tràn đầy sức sống, còn người nằm dưới ông ấy thì khó mà diễn tả. Nếu không nhìn thấy bộ phận giữa hai chân anh ta, tôi chẳng bao giờ nghĩ một người đàn ông cũng có thể nằm dưới một người khác hệt như phụ nữ, mở miệng van nài không còn chút tự trọng nào.

Lúc đó, tôi chưa nhận ra mình và bố chẳng khác gì nhau. 

Tôi chỉ biết cảnh tượng ấy khiến tôi kinh tởm. 

Ngay trước mặt bố, tôi túm tóc người đàn ông đó, ném anh ta xuống từ lầu hai, không một mảnh vải che thân. 

Dưới sân tầng một có bể bơi, nên anh ta không chết. Bố tôi cũng chẳng nói gì.

Từ hôm đó, tôi bỗng hóa thành một tên thần kinh. Trước đây, tôi vẫn vô tư choàng vai, ôm ấp bạn bè, nhưng từ ngày ấy, tôi không chịu nổi nữa. 

Trên đường đến trường, một thằng bạn quen thói vỗ vai tôi, tôi đè nó xuống đất, đánh đến mức nó chấn thương sọ não. Có lẽ đến giờ nó vẫn không hiểu tại sao.

Lúc đó vợ tôi là bạn cùng bàn với tôi. 

Trước khi chuyện kia xảy ra, tôi rất thích trêu chọc em. Hồi đó em trầm lặng, nhút nhát như con gái, nhưng lại thông minh đến lạ, giỏi đủ thứ từ cầm kỳ thi họa, còn luôn đứng đầu toàn khối. 

Ngày khai giảng, trong buổi tổng vệ sinh, bọn con trai bị gọi đi khiêng bàn, nhưng giáo viên thấy em không hợp với việc nặng, đã để em lau kính cùng các bạn nữ. Lúc ấy em còn thấp hơn hầu hết đám con gái trong lớp, không với tới phần trên của kính. Tôi khiêng bàn xong quay về, thấy em vừa lau vừa nhảy lên từng nhịp, trông buồn cười không chịu được. 

Tôi bảo: "Gọi anh một tiếng đi, tôi giúp cậu."

Em trừng mắt nhìn tôi. 

Thế là tôi nhấc bổng em lên từ phía sau, nói: "Giờ cậu với tới rồi chứ?" 

Mọi người xung quanh cười ầm lên, còn em thì cầm giẻ lau đuổi đánh tôi suốt ba con phố.

Em rất dễ đỏ mặt. Người da trắng hình như ai cũng vậy. Chỉ cần trêu một chút, mặt em đã đỏ suốt hai tiếng, nên tôi càng thích trêu em hơn. Trên đường tan học, tôi thường giật cặp sách của em, nhìn em lê đôi chân ngắn chạy theo tôi, lòng tôi vui lắm. 

Thậm chí tôi còn không nhận ra đó là dấu hiệu của thích.

Ngày Valentine, một bạn nữ tặng tôi hộp sôcôla. Tôi không thích đồ ngọt, nên đưa luôn cho em. Em đỏ mặt suốt hai tiết tự học. Thật ra em rất được yêu mến. Vì đứng đầu khối, nhiều người hay đến hỏi bài em, mà em chẳng bao giờ tỏ ra khó chịu với ai. Khi giảng bài, giọng em nhỏ nhẹ vô cùng. 

Đôi khi tôi cũng hỏi em, cố tình chọn một bài dễ ẹc. Dù em giảng thế nào, tôi vẫn giả vờ không hiểu. Cuối cùng, em lo đến mức mồ hôi túa ra trên mũi, vậy mà vẫn kiên nhẫn giảng lại từng lần một, rất cẩn thận. 

Tôi bảo: "Ồ, tôi hiểu rồi." 

Em cười tươi rói, mệt đến mức nằm sấp trên bàn cả buổi.

Để cảm ơn, tôi mời em một bữa ăn. Lúc ra về, nhà hàng tặng hai viên kẹo bạc hà, tôi không thích nên đưa hết cho em. Sau này tôi mới biết, em đã giữ cả hai viên kẹo ấy trong túi quần suốt một thời gian dài. 

Nghĩ lại những việc tôi làm hồi đó, chắc chắn em đã tưởng tôi cũng thích em. 

À không, là tôi tự cho rằng mình không thích em.

Em là một người rất đáng yêu, vậy mà chính tay tôi đã phá hủy tất cả.

Gần cuối năm lớp 10, một hôm sau giờ thể dục, vừa vào lớp, tôi bị một đám người ồn ào vây quanh. Một đứa con trai hớn hở giơ quyển vở vẽ lên, hét: "Đệt mẹ, có phải Lưu Tử Kỳ thích cậu không?" 

Cảm giác như rơi xuống hầm băng là thế nào, ngày hôm đó tôi đã nếm trải đến tận xương tủy. 

Họ bảo quyển vở ấy rơi ra từ cặp sách của em, bên trong toàn là tranh vẽ tôi. 

Cảnh tượng trong phòng ngủ của bố hôm nào lại hiện rõ mồn một trong đầu tôi. 

Tôi cầm quyển vở, lật một trang, nhìn thấy gương mặt mình, lý trí gần như tan biến. 

Đúng lúc ấy, vợ tôi bước vào, đứng ngoài đám đông, lúng túng bất lực nhìn thứ trong tay tôi.

Giờ nghĩ lại, có lẽ trong đám người đó chẳng có mấy ai thật sự ác ý, mà chính tôi đã gán ghép ác ý cho họ. 

Tôi lật quyển vở ra cho mọi người và em đang đứng bên ngoài xem, cười khẩy: "Cậu là đồng tính à, thật kinh tởm." 

Từ hôm đó, một người đáng yêu như em cũng trở thành mục tiêu bị bắt nạt của cả trường. Tôi, con quỷ thật sự, đã giương cờ chinh phạt, phát cho mỗi người một con dao. Những kẻ cầm dao ấy cứ tưởng mình đang bảo vệ công lý. 

Nhưng thật ra, họ chẳng cao đẹp gì, chỉ là nhân một cơ hội chính đáng để trút bỏ ác ý đã kìm nén trong lòng bấy lâu.

Từ ngày ấy, em không còn cười nữa. Ánh mắt em nhìn tôi mất hết niềm vui thuở trước, chỉ còn lại nỗi sợ hãi. 

Còn tôi thì bắt đầu lệ thuộc vào thuốc an thần để ngủ. 

Khi đó mọi người không ngừng chơi trò xé nát vở vẽ của em, thậm chí còn lôi cả nhật ký của em ra dán lên bảng. Vậy mà em vẫn luôn đứng đầu khối. 

Em chỉ trông yếu đuối bề ngoài thôi, còn trước mặt em, tôi mãi là kẻ thua cuộc.

Lên lớp 12, em bị đám con trai trong lớp vây ở hành lang, ôm chặt những trang vở vẽ rách nát còn sót lại mấy tờ, mặt tái mét, nhưng chẳng rơi nổi một giọt nước mắt. Tôi đứng ngoài đám đông nhìn em, tay chân lạnh buốt. 

Nếu lúc đó có dao, có lẽ tôi đã giết người, nhưng tôi chẳng biết mình hận ai. Một tên con trai đang giật quần em, sợi dây cuối cùng trong đầu tôi đứt phựt. Khi đang xô đám đông ra, tôi đã nghe em thì thầm một cái tên, không phải tên tôi. Ngay sau đó, tôi bị ai đó đấm ngã xuống đất. 

Là một đứa con trai ở lớp bên. Cậu ta đánh liên tiếp mấy đứa khác, không hiểu sao tôi lại bật cười ha hả, nói với cậu ta: "Cảm ơn." 

Hẳn là cậu ta nghĩ tôi đang khiêu khích. Nhưng tôi thật lòng. Cảm ơn cậu ta đã làm điều tôi không xứng làm.

Tôi biết, một người tuyệt vời như vợ tôi sẽ được những người tốt nhất yêu thương. 

Nhưng từ hôm đó, trái tim tôi như mất hẳn đi. Tôi cũng chẳng cần thuốc an thần nữa. 

Năm lớp 12 cứ trôi qua như vậy. Sau kỳ thi đại học, tôi cắt đứtliên lạc với mọi người trong lớp, cũng không đến buổi tiệc tốt nghiệp. Vì đêm hôm trước, tôi uống quá liều alprazolam và phải vào viện rửa dạ dày. 

Tỉnh dậy, tôi bị bố gửi thẳng vào quân ngũ. 

Ông bảo: "Đi rèn luyện trong quân đội mấy năm rồi học tiếp, kẻo sống sung sướng quá lại suốt ngày đòi chết." 

Thực lòng mà nói, hai năm quân ngũ đã thay đổi tôi rất nhiều. Mỗi ngày kết thúc huấn luyện, tôi mệt đến mức chạm gối là ngủ, chẳng còn thời gian nghĩ ngợi lung tung. Cũng từ đó, tôi dần chấp nhận đồng tính luyến ái, nhận ra rằng kẻ méo mó là tôi, chứ không phải thế giới này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play