Phòng huấn luyện quân sự khu phía Tây trường học vắng vẻ vào buổi tối.
Hạ Nhiên không hiểu sao mình lại bị kéo đến đây. Cô vốn định phản kháng, nhưng ánh mắt của Lục Trạm lại khiến cô ngoan ngoãn bước theo. Ánh mắt ấy – sâu, tối, và cuồng dã như dã thú đã nhịn đói nhiều ngày, chỉ chực chờ được xé nát con mồi.
Cánh cửa thép đóng sập lại sau lưng. Anh khoá cửa, tiếng "cạch" vang lên khiến tim cô đập thình thịch. Anh quay lại, tiến về phía cô, từng bước một, như săn mồi.
— Anh… muốn làm gì?
— Em nghĩ tôi sẽ làm gì, sau khi em khiến tôi phát điên suốt ba đêm liền?
Cô lùi lại, cho đến khi lưng chạm tường. Anh không cho cô cơ hội trốn thoát. Một tay anh chống tường bên đầu cô, tay còn lại nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc áo sơ mi cô đang mặc.
— Đừng… ở đây là nơi công cộng…
— Tối rồi. Không ai đến.
Anh cúi xuống, mút lấy môi cô, không dịu dàng như lần trước. Là cắn, là chiếm hữu, là nhấn chìm. Đầu lưỡi anh càn quét không chừa một tấc ngọt ngào nào. Tay anh luồn vào trong áo, chạm vào lớp nội y ren mềm mại, bóp nhẹ, khiến cô bật ra tiếng rên khẽ:
— Ưm…
Anh bật cười, khàn khàn bên tai cô:
— Em nghe không? Chính em gọi tôi đấy.
Cô run rẩy. Mỗi chỗ anh chạm qua như có lửa đốt. Mỗi nụ hôn đều mang theo sức mạnh huấn luyện khắc nghiệt của lính đặc nhiệm – không cho phép phản kháng, không cho phép từ chối.
— Cởi áo em ra.
— Không…
— Hạ Nhiên.
Anh bóp mạnh hơn, khiến cô nghẹn lời.
— Cởi ra. Để tôi nhìn rõ em.
Áo bị anh kéo xuống, nội y bị đẩy lệch, để lộ da thịt trắng nõn, mềm mại, run rẩy dưới ánh đèn yếu ớt.
Anh nhìn chăm chú, ánh mắt không che giấu dục vọng. Sau đó, cúi đầu ngậm lấy một bên đẫy đà, lưỡi anh nóng rực, ẩm ướt, vừa mút vừa liếm khiến cô bật khóc:
— A… đừng… đừng nữa… em chịu không nổi…
Anh không dừng. Tay kia trượt xuống bụng dưới cô, cởi khoá váy, lướt qua lớp ren mỏng, chạm vào nơi đã sớm ướt đẫm. Anh thì thầm như rủ rê ma quái:
— Em biết không? Ở doanh trại, tôi từng tra tấn phạm nhân bằng cách để họ nghe âm thanh rên rỉ của người phụ nữ bị tôi chơi đến khóc.
— Em… sắp là một trong số đó rồi.