Ba ngày sau, Hạ Nhiên khỏi sốt.

Cô không dám kể cho ai biết chuyện xảy ra trong phòng ký túc hôm ấy – nụ hôn cháy bỏng, bàn tay to lớn áp trên cổ cô, và lời thì thầm khiến cô mất ngủ cả ba đêm liền:

> “Tôi muốn em tự nguyện.”

Khi tỉnh táo lại, cô đã nghĩ: chắc chắn Lục Trạm sẽ coi như không có gì. Anh là quân nhân, là người lý trí, lạnh lùng, không thể vì một nữ sinh yếu đuối mà mất kiểm soát. Cô nghĩ… đó chỉ là phút nhất thời.

Nhưng vào đúng chiều thứ ba, khi cô đang ngồi trong thư viện trường học nhóm, thì giọng nói trầm thấp kia lại vang lên ngay phía sau gáy:

— Hạ Nhiên. Ra đây.

Cô giật mình quay lại. Là anh. Hôm nay anh mặc thường phục – áo sơ mi đen ôm lấy thân hình cao lớn, quần thể thao quân đội. Cả người toát lên khí chất trầm ổn, cấm dục và nguy hiểm chết người.

Các bạn nữ cùng nhóm ngồi kế bên đều tròn mắt. Một chị năm ba huých nhẹ vào vai Hạ Nhiên:

— Này… trai đẹp tìm cậu kìa.

Mặt Hạ Nhiên đỏ bừng. Cô đứng lên, lúng túng đi theo anh ra ngoài. Khi vừa ra khỏi cổng thư viện, anh đột ngột nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía một góc khuất sau toà giảng đường.

— Anh làm gì vậy?

— Kiểm tra xem em đã khỏe chưa.

Giọng anh khàn khàn, mang theo tia trêu chọc rõ rệt. Anh áp sát người, vây cô vào tường. Đôi mắt tối lại khi nhìn thấy vết ửng hồng chưa tan hết nơi xương quai xanh cô lộ ra dưới cổ áo.

— 39 độ sốt, em còn nhớ không?

— Nhớ…

— Em còn nhớ… ai hôn em không?

Cô cắn môi, mặt đỏ như gấc.

— Anh nói sẽ đợi em tỉnh táo mà…

Anh khẽ cười, nụ cười nửa miệng bá đạo:

— Giờ em tỉnh rồi. Tôi không muốn đợi nữa.

Nói rồi, anh cúi người, môi đặt lên tai cô, hơi thở như dòng điện ma sát:

— Em có biết suốt ba đêm nay tôi phải làm gì không? Hạ thân của tôi đau như muốn nổ tung.

— Lục Trạm!

Cô trừng mắt lên nhìn, giơ tay định đẩy anh ra, nhưng anh đã nhanh hơn, nắm lấy tay cô, dán người sát vào cô. Đùi anh kẹp lấy đùi cô, khiến cô không thể lùi lại.

— Không được giãy. Nếu không… tôi sẽ hôn em trước cửa thư viện.

Hạ Nhiên ngừng thở. Cô cảm nhận được thứ nóng rực đang áp vào bụng dưới mình qua lớp vải mỏng. Cô run rẩy:

— Có người đi qua thì sao…

— Vậy đừng kêu.

Giọng anh trầm xuống, môi lướt qua cổ cô, chạm vào đường viền áo sơ mi. Cô nhắm chặt mắt, toàn thân căng cứng. Nhưng anh chỉ khẽ hôn, rất nhẹ – một nụ hôn không đi sâu hơn, không vượt giới hạn, nhưng đầy khiêu khích.

Sau đó anh rút lui. Lùi một bước, để cô ngước lên, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đang nhấn mạnh từng từ:

— Hạ Nhiên, từ nay không được cười với bất kỳ thằng đàn ông nào nữa. Kể cả bạn học.

— Anh… không có quyền quản em.

— Có.

Anh siết cổ tay cô, giọng khản đặc:

— Bởi vì em đã nằm trên giường của tôi. Mặc áo của tôi. Thở dưới thân tôi.

Cô chết lặng.

Anh tiếp lời, gằn giọng như lời cảnh cáo:

— Không cho phép em nhìn đàn ông khác ngoài tôi. Nếu không… tôi sẽ khiến em không đứng dậy nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play