Chương 1: Trận mưa đêm và chiếc áo khoác quân phục

Đêm mưa ở Bắc Kinh luôn lạnh hơn bình thường. Ký túc xá nữ sinh Đại học Yên Bắc tắt đèn lúc 11 giờ. Hạ Nhiên ôm chặt túi tài liệu, chân chạy vội qua sân trường, nước mưa lạnh buốt quất vào da thịt.

Cô vừa tan ca trực tình nguyện ở bệnh viện, vẫn mặc nguyên bộ blouse trắng mỏng dính. Trên người không có áo khoác, chân đi đôi giày vải đã sũng nước.

Khi chạy ngang sân vận động, một chiếc đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô, kèm theo giọng quát trầm thấp:

— Đứng lại!

Hạ Nhiên khựng người. Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, một bóng người cao lớn từ từ tiến lại. Trên người anh là bộ quân phục ngụy trang sẫm màu, ướt đẫm nước mưa, mũ kéo thấp che nửa khuôn mặt. Anh cao gần 1m9, toàn thân toát ra khí chất lạnh lẽo, mạnh mẽ đến nghẹt thở.

— Sinh viên? Em làm gì ở đây giờ này?

Giọng anh trầm khàn, mang theo mùi vị khói thuốc và hương bùn đất quen thuộc của doanh trại. Cô nuốt nước bọt, giọng run run:

— Em… em tan ca trực… ở bệnh viện trường…

Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt như soi thấu người khác.

— Ướt hết rồi. Cảm lạnh thì ai chịu trách nhiệm?

Nói rồi, anh cởi chiếc áo khoác quân phục trên người, phủ lên vai cô. Hơi ấm từ người anh vẫn còn đọng lại trên lớp vải dày. Cô bất động, mùi hương nam tính xộc vào mũi, vừa xa lạ vừa làm tim cô đập loạn.

— Tôi là Lục Trạm, huấn luyện viên thể lực mới của trường. Em tên gì?

— Hạ Nhiên… năm hai ngành Y.

— Tốt. Em nợ tôi một lần mặc áo. Nhớ đấy.

Anh quay lưng bước đi, để lại cô đứng ngơ ngẩn trong màn mưa lạnh buốt, tim đập hỗn loạn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play