Chương 2: Anh đưa tôi về phòng ký túc xá nữ
Hạ Nhiên không ngờ mình lại sốt thật.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy, đầu óc cô đã choáng váng. Cổ họng đau rát, mũi nghẹt cứng. Cô gắng gượng tới phòng y tế của trường, đo nhiệt độ… 39,1 độ.
Y tá nhìn cô với ánh mắt đầy thương xót:
— Lạnh thế mà không mặc áo khoác? Dở hơi à?
Cô chỉ cười khổ. Nếu không phải vì người đưa áo là một "quân nhân đẹp trai đột ngột xuất hiện trong đêm", cô đã vứt bỏ bộ đồng phục nặng trịch đó ngay từ đầu.
Và rồi… khi cô đang nằm mệt lả trên giường bệnh của trường, cửa phòng y tế mở ra. Một bóng người cao lớn tiến vào. Chính là anh ta. Vẫn bộ quân phục ấy, chỉ là khô ráo hơn.
— Hạ Nhiên?
Cô ngơ ngác ngẩng lên, mắt đỏ hoe vì sốt.
— … Anh là… Lục Trạm?
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua trán cô, rồi dừng lại ở bờ môi khô nứt.
— Em bị sốt?
Cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, bàn tay nắm chặt chăn mỏng. Lục Trạm không nói thêm gì, chỉ cúi người, dùng mu bàn tay đặt lên trán cô kiểm tra. Hành động ấy quá gần, gần tới mức cô cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào gò má mình.
— Em sốt cao. Ở đây không đủ thuốc. Về ký túc xá nghỉ, tôi đưa em về.
— Nhưng... là khu nữ…
— Tôi không quan tâm.
Anh lạnh giọng. Sau đó, như không cho phép cô phản đối, anh cúi người bế bổng cô lên. Hạ Nhiên hoảng hốt:
— Không được! Em… em đang mặc váy ngủ bệnh nhân…
Lục Trạm liếc mắt nhìn bộ đồ mỏng như cánh chuồn chuồn trên người cô. Giọng trầm thấp như tiếng trống ngực rung chuyển:
— Tôi không mù. Nhưng bây giờ giữ mạng em quan trọng hơn.
Cô vùi mặt vào ngực anh, tim đập như trống dội. Hơi thở anh nóng, mùi cơ thể sạch sẽ, nam tính, như thể có thể cuốn sạch mọi lý trí của cô.
---
Phòng ký túc xá nữ – tầng ba.
Anh đặt cô xuống giường, không quên kéo chăn đắp kín từ cổ xuống chân. Cô nằm yên, hai má đỏ bừng, không biết vì sốt hay vì ánh mắt anh đang nhìn mình từ trên cao.
— Em sống một mình à?
— Còn ba bạn cùng phòng… nhưng giờ học cả rồi.
— Tốt.
Anh ngồi xuống mép giường, cởi găng tay, đặt bàn tay to ấm áp lên trán cô.
— Vẫn còn nóng. Em uống thuốc chưa?
— Rồi… nhưng vẫn choáng.
— Tôi giúp em hạ sốt.
Anh cởi cúc áo cổ của cô, để lộ làn da trắng nõn đang ửng đỏ vì sốt. Cô sững người:
— Anh… anh làm gì?
— Chườm lạnh.
Lục Trạm rút từ túi áo ra một túi đá nhỏ, được bọc bằng khăn mềm. Anh nhẹ nhàng áp lên trán, rồi trượt xuống cổ cô, lướt qua xương quai xanh tinh tế.
Cô cắn môi, nhắm chặt mắt. Cảm giác mát lạnh xen lẫn bàn tay nam tính dày rộng khiến từng tế bào trong cô run rẩy.
— Em sợ tôi?
— Không…
— Vậy thì mở mắt. Nhìn tôi.
Giọng anh khàn khàn, đầy mệnh lệnh. Cô không cưỡng lại được, hé mở đôi mắt, bắt gặp ánh nhìn sắc bén, nóng rực như lửa thiêu của anh.
— Hạ Nhiên… Em nên biết… Đừng để một người đàn ông từng cầm súng đứng bên giường em quá lâu…
Cô không đáp. Cổ họng khô khốc, tim đập như sắp vỡ.
Anh cúi người, môi dừng cách môi cô chưa đến một tấc. Giọng thì thầm như mê hoặc:
— Bởi vì… anh có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
---