Không khí trong phòng ký túc xá nữ đặc quánh lại.
Hạ Nhiên nằm trên giường, toàn thân nóng rực không chỉ vì cơn sốt, mà còn vì khoảng cách cơ thể giữa cô và người đàn ông trước mặt đang ngày càng ngắn lại.
Lục Trạm chống tay bên đầu cô, mắt sâu hun hút, hơi thở phả lên môi cô mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt và thuốc súng – thứ hương vị chỉ riêng quân nhân mới có.
Ngón tay anh chạm nhẹ vào gò má cô, rồi lướt qua vành tai đỏ bừng, dịu dàng nhưng cũng đầy ám muội.
— Hạ Nhiên. Em biết mình đang làm gì không?
Cô không trả lời. Ánh mắt mơ màng vì sốt, nhưng trong lòng lại tỉnh táo đến đáng sợ. Cô biết… cô không nên để anh ở lại. Không nên để anh quá gần. Nhưng lý trí cô thì đang bị thiêu cháy bởi chính cơ thể yếu ớt của mình, và bởi đôi mắt mang theo tia lửa nóng bỏng kia.
— Tôi đã cố nhẫn nhịn.
Anh khẽ cúi đầu, môi lướt qua khóe miệng cô như đang trêu đùa. Cô rùng mình, tay nắm chặt ga giường.
— Nhưng em lại yếu ớt như vậy, dễ tổn thương như vậy, còn nhìn tôi bằng đôi mắt ươn ướt đó…
Anh cúi hẳn xuống, môi chạm vào môi cô. Một nụ hôn mềm mại, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng mang theo luồng điện chạy khắp sống lưng cô.
Cô bất giác hé miệng thở gấp – và ngay khoảnh khắc đó, anh chiếm lấy môi cô hoàn toàn. Nụ hôn trở nên sâu hơn, cuồng nhiệt và dồn dập như sóng vỗ bờ. Anh hôn như thể muốn khắc dấu ấn của mình lên cô, từng chút một mút lấy vị ngọt của đôi môi non mềm, cẩn thận nhưng đầy chiếm hữu.
— Ưm… Lục… Trạm…
Tiếng rên khẽ của cô khiến anh như bị châm lửa. Anh áp sát cơ thể, để cô cảm nhận rõ ràng lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông từng huấn luyện đặc nhiệm, từng lao mình vào chiến trường sinh tử.
Cô yếu đuối nằm dưới thân anh, lớp áo mỏng manh ướt mồ hôi dính sát vào người. Anh khựng lại một chút, nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của cô, hơi thở dồn dập. Ánh mắt tối sầm như đang đấu tranh.
Rồi anh nghiến răng, khàn giọng:
— Đêm đầu tiên của em… tôi không muốn lấy khi em sốt.
Anh dứt khoát đứng dậy, kéo lại chăn cho cô, cố gắng che đi ánh nhìn đầy lửa cháy trong mắt. Lúc quay lưng bước ra cửa, anh dừng lại.
— Em nhớ lấy. Tôi không phải quân tử. Nhưng tôi sẽ chờ đến khi em hoàn toàn tỉnh táo.
— …Tại sao?
— Vì tôi muốn em tự nguyện.
Nói rồi anh rời đi, để lại cô nằm run rẩy trên giường. Không biết run vì sốt, hay vì cơ thể vừa trải qua một nụ hôn suýt vượt qua giới hạn.