Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống sàn gỗ lạnh lẽo, nơi hai thân thể quấn lấy nhau, nóng rực đến mức làm cả căn phòng trở nên ngột ngạt.

Chiếc váy bị vứt sang một bên. Lớp nội y ren mỏng manh dính ướt, bị anh xé toạc không chút thương tiếc.

— Lục Trạm… đừng… em… chưa từng…

Giọng cô lạc đi, run rẩy, mang theo hoảng loạn. Nhưng đôi mắt ướt long lanh kia lại phản bội lời nói, khiến anh không nhịn được mà cười khẽ:

— Tôi biết.

Anh tì trán lên trán cô, thở gấp. Tay anh vuốt nhẹ hai bên eo thon nhỏ, rồi chậm rãi đẩy đùi cô sang hai bên, để nơi mềm mại nhất lộ ra, ướt át, hồng hào, run rẩy mời gọi.

— Nhưng tôi sẽ dạy em.

Ngón tay anh chạm vào, rồi nhẹ nhàng đưa vào. Một ngón, rồi hai ngón… bên trong cô siết chặt, nóng, co rút từng nhịp như muốn nuốt lấy anh.

— Em đẹp quá, Hạ Nhiên… chặt đến mức khiến tôi phát điên.

Cô rên lên thành tiếng, cắn chặt môi. Nhưng anh vẫn không dừng lại. Ngón tay anh nhấn sâu, xoáy nhẹ, rồi bất ngờ búng mạnh một điểm trong suốt bên trong khiến cô cong người, rên nức nở:

— A… không… không được…!

— Được. Em phải quen dần.

Anh rút tay ra, rồi đột ngột tách khóa quần, để lộ dục vọng nóng hầm hập, lớn đến mức khiến cô hốt hoảng.

— Anh… không thể…

— Có thể. Và phải.

Không cho cô thời gian phản kháng, anh kéo hai chân cô lên hông, dồn sức đẩy mạnh vào trong.

— A…!

Đau. Rát. Rách toạc.

Cô hét lên, móng tay bấu chặt vào vai anh, nước mắt trào ra.

Anh dừng lại, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi. Rồi khẽ hôn lên mắt cô, dịu dàng lạ thường:

— Ngoan… tôi ở đây… đừng sợ…

— Đau quá…

— Chỉ lần đầu thôi. Sau đó… em sẽ thích.

Anh bắt đầu di chuyển, chậm rãi, rồi nhanh dần. Mỗi cú nhấn đều chạm sâu vào tận cùng, va vào điểm mẫn cảm khiến cô vừa đau vừa rên, toàn thân run rẩy.

— Lục… Lục Trạm… chậm thôi…

— Không. Em phải quen với tốc độ của tôi.

— Tôi là lính đặc nhiệm, Hạ Nhiên. Một khi đã lên sàn… thì sẽ không dừng giữa chừng.

Anh xoay người, để cô nằm úp trên sàn, nâng hông cô lên. Tư thế này khiến cô càng thêm nhạy cảm, nơi giao nhau bị anh va chạm không ngừng, chất lỏng trong suốt tràn ra theo từng cú nhấn sâu.

— Nghe thấy không? Tiếng nước… là âm thanh em ướt vì tôi.

— Ư… đừng nói nữa… em xấu hổ…

— Không cần xấu hổ. Vì từ nay… nơi này chỉ thuộc về tôi.

Anh thở gấp, gầm lên, rồi đâm thật mạnh – sâu nhất có thể – khiến cô bật khóc rên rỉ trong cao trào, cơ thể co giật, siết chặt lấy anh.

Anh đổ người đè lên, ôm chặt cô, thì thầm vào tai:

— Ngoan… đây là lần đầu tiên. Nhưng không phải là lần cuối.

— Tôi sẽ khiến em, mỗi đêm… đều không thể rời khỏi giường.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play