Triệu Tuỵ vốn là một vương gia ít nói, từ sau khi đôi chân gặp chuyện thì tính tình càng trở nên lạnh lùng tách biệt. Dù đang bàn đến chuyện chung thân đại sự của mình, ánh mắt hắn nhìn Diêu Hoàng cũng vẫn như mặt nước phẳng lặng, tựa hồ nàng có trả lời thế nào cũng chẳng khác gì với hắn.
Thế nhưng trong lòng Diêu Hoàng, con vịt béo đang sắp bị nước sôi luộc chín kia lại bất ngờ sống dậy, phấn khích đến mức vỗ cánh bay vọt khỏi cái chảo nóng!
Thật sự thành rồi sao?!
Không phải ở lại trong cung hầu hạ lão hoàng đế, cũng không phải làm thiếp cho hai vị vương gia khác!
Kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ đến tột cùng, Diêu Hoàng đang định mở miệng đồng ý thì một giọng nữ hơi lạnh nhưng đầy yêu kiều đã nhanh hơn nàng một bước:
“Khoan đã.”
Diêu Hoàng nghiêng đầu nhìn sang bên kia.
Đỗ Quý phi dung mạo diễm lệ liếc nàng một cái, không mấy tán thành mà nói với Triệu Tuỵ:
“Vương phi là người sẽ cùng con sống cả đời. Ngoài kia còn nhiều tú nữ chưa xem qua, sao con lại vội vàng quyết định như vậy? Nếu thực sự thích vị tú nữ này, con có thể ban hoa trước, rồi sau đó hãy chọn ra người thật sự xứng đáng làm vương phi.”
Triệu Tuỵ là con nuôi của bà ta, dù giờ đây hắn đã chẳng còn giá trị gì, nhưng trước mặt mọi người, Đỗ Quý phi vẫn cần phải thể hiện sự quan tâm của một người mẫu thân đối với nhi tử.
Hoàng đế Vĩnh Xương khẽ gật đầu. Hành động vừa rồi của Diêu Hoàng quả thực có phần không đoan trang.
Chu Hoàng hậu thấy vậy thì mỉm cười khuyên nhủ Triệu Tuỵ:
“Quý phi nói có lý, việc chọn tú nữ chỉ mới bắt đầu, con cứ từ từ xem xét, không cần sốt ruột.”
Các bậc trưởng bối đều có thái độ như vậy, Triệu Tuỵ cũng không cố chấp, liền sai thái giám bên cạnh đưa đóa hoa lụa đến tay Diêu Hoàng.
Ngôi vị chính phi vốn đã vào tay lại bị treo lửng lơ, Diêu Hoàng cố gắng che giấu nỗi thất vọng trong lòng. Về phần lời bóng gió mà Đỗ Quý phi dùng để chê bai nàng không phải “thục nữ thật sự”, Diêu Hoàng nghe xong liền để lọt từ tai trái sang tai phải. Thân phận cách biệt là sự thật, nếu quá để bụng chỉ khiến bản thân thêm khó chịu.
Cầm lấy đóa hoa lụa tinh xảo, Diêu Hoàng cùng một tú nữ khác cũng nhận được hoa đi ra từ cửa bên phía tây.
Tính cả hai người các nàng, hiện đã có bảy tú nữ tiến vào vòng tuyển chọn thứ hai. Bên cạnh còn có ma ma trông chừng, bảy người giữ dáng đứng ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Chưa bao lâu, lại có hai tú nữ nữa bước ra từ trong điện, trong đó có một người chính là Trần Huỳnh. Nàng nhìn sang với ánh mắt vừa mừng vừa lo.
Diêu Hoàng mỉm cười với nàng.
Trong số năm mươi tú nữ, có mười bốn người nhận được hoa. Trong số này sẽ chọn ra ba vị vương phi và bốn trắc phi cho Huệ Vương cùng Khánh Vương.
Từ trong các lầu gác truyền đến tiếng thảo luận mơ hồ của các vị nương nương. Chừng khoảng nửa canh giờ sau, Phương ma ma lại dẫn mười bốn tú nữ vào điện, xếp thành hai hàng trước sau.
Diêu Hoàng được sắp xếp vào vị trí thứ hai từ bên phải ở hàng sau, tuy khá gần xe lăn của Huệ Vương nhưng khuôn mặt lại bị tú nữ đứng chéo phía trước che khuất.
Diêu Hoàng nhớ lại ánh mắt mờ ám của Phương ma ma, hiểu rằng sau khi bị Đỗ Quý phi tỏ rõ thái độ chê bai, Phương ma ma cũng không dám “nâng đỡ” nàng thêm nữa, tránh gây họa cho thân.
Cụp mắt xuống, Diêu Hoàng khẽ siết chặt đóa hoa lụa trong tay. Cuộc tuyển chọn cuối cùng đã cận kề, nàng không còn thời gian hay sức lực để hoang mang lo lắng thêm nữa.
Người đã đứng đủ, hoàng đế Vĩnh Xương liếc nhìn người nhi tử đang ngồi trên xe lăn. Năm mươi tú nữ đã xem hết một lượt, vậy mà Triệu Tuỵ chỉ ban đúng một đóa hoa, ý tứ đã quá rõ ràng.
Không muốn để Quý phi tiếp tục gây khó dễ cho nhi tử, hoàng đế nói thẳng:
“Sao hả, con vẫn muốn chọn Diêu Hoàng làm chính phi?”
Triệu Tuỵ đáp: “Dạ, các tú nữ khác cũng rất tốt, nhưng nhi thần thấy Diêu cô nương đây là hợp ý nhất.”
Đỗ Quý phi vội lên tiếng: “Vậy con có thể…”
Hoàng đế ngắt lời: “Trẫm đã nói rồi, để cho lão nhị tự chọn.”
Đỗ Quý phi mím môi, vì được sủng ái nên nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Thiếp chẳng phải cũng là vì muốn tốt cho nó sao.”
Hoàng đế làm như không nghe thấy, quay sang nhìn Chu hoàng hậu.
Hoàng hậu mỉm cười, gọi Diêu Hoàng bước ra đứng riêng một bên, sau đó bảo Thẩm Nhu phi chọn chính phi cho Khánh Vương.
Thẩm Nhu phi liếc mắt nhìn hoàng đế, rồi đưa ánh mắt đầy yêu thương nhìn về phía trung tâm hàng đầu, vui vẻ nói:
“Cô nương kinh thành, chẳng ai khiến ta ưng ý hơn Nguyên Trinh. Được hai vị tỷ tỷ nhường cho, vậy ta xin thay cho Tuần nhi chọn Nguyên Trinh vậy.”
Tú nữ Trịnh Nguyên Trinh là cháu gái ruột của hoàng đế Vĩnh Xương, nử nhi cưng của trưởng công chúa Phúc Thành, là người có thân phận cao quý nhất trong đợt tuyển chọn lần này.
Trịnh Nguyên Trinh hầu như được các vị phi tần nuôi lớn, bị trêu chọc cũng không chút e dè, thản nhiên bước đến đứng cạnh Diêu Hoàng.
Khi còn ở trong các gian trữ tú cát, Trịnh Nguyên Trinh ở chính phòng phía bắc, lúc nghỉ ngơi bên cạnh lúc nào cũng vây quanh một đám tiểu thư khuê các. Diêu Hoàng biết mình thân phận thấp kém nên luôn giữ khoảng cách, vì vậy hai người chẳng thân thiết là bao.
Diêu Hoàng dùng ánh mắt chào đón nàng, nhưng Trịnh Nguyên Trinh không thèm liếc nàng lấy một cái.
Diêu Hoàng hiểu rồi: nếu thật sự đợi được thánh chỉ ban hôn từ hoàng đế, nàng cũng sẽ có một vị chị dâu không dễ đối phó gì cho lắm.
Hai vị vương gia đã chọn xong chính phi, tiếp theo là Lưu Hiền phi chọn kế thất cho Khang Vương.
Lưu Hiền phi không tốn nhiều thời gian, chọn Trần Huỳnh.
Trần Huỳnh sững sờ nhìn Lưu Hiền phi, rõ ràng bị “miếng bánh từ trên trời rơi xuống” này đập trúng đến ngây người.
Lưu Hiền phi cười:
“Ngây ngô thật đấy, nhưng nhìn cũng đáng yêu.”
Đỗ Quý phi và Thẩm Nhu phi hiện rõ vẻ khó hiểu. Nguyên phối của Khang Vương là tiểu thư con nhà quốc công, nên vị trí kế thất cũng là miếng bánh ngọt mà bao nhiêu tiểu thư danh môn thèm muốn. Sao Lưu Hiền phi lại chọn nữ tử một tri huyện nhỏ?
Lưu Hiền phi chỉ ngồi đoan trang, ánh mắt đầy yêu thích mà nhìn Trần Huỳnh.
Chu Hoàng hậu thoáng suy tư, rồi tiếp tục chủ trì:
“Chính phi đã định, tiếp theo là chọn trắc phi.”
Bà nhìn Triệu Tuỵ đầy khích lệ.
Triệu Tuỵ thưa:
“Bẩm phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần chân tay bất tiện, có một vị chính phi là đủ rồi. Nếu thêm nữa e là ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.”
Hoàng đế Vĩnh Xương nói:
“Được, trước cưới vương phi, sau này đợi con hồi phục tinh thần rồi, trẫm sẽ chọn thêm trắc phi cho con.”
Triệu Tuỵ: “Tạ ơn phụ hoàng.”
…
Buổi tuyển tú kết thúc, Hoàng đế Vĩnh Xương lập tức ban ra mấy đạo thánh chỉ tứ hôn.
Gạo đã nấu thành cơm, trong lòng Diêu Hoàng cũng coi như vững vàng hơn, theo chân Phương ma ma quay về Trữ Tú Các. Trần Huỳnh cùng hai tú nữ trúng tuyển làm trắc phi cho Khánh vương cũng cùng về, chỉ có Trịnh Nguyên Trinh vì thân phận đặc biệt nên theo các quý nhân về phủ đệ.
Những tú nữ bị loại nhanh chóng được tiễn khỏi hoàng cung, tiểu viện nhỏ bé lại trở nên yên tĩnh.
Thái độ của Phương ma ma với bốn người Diêu Hoàng giờ đã chuyển thành cung kính, bà giải thích:
“Theo quy định, các tú nữ trong kinh trúng tuyển sẽ được đưa về nhà chờ ngày làm đại lễ. Còn những tú nữ xuất thân ngoại tộc thì tạm thời ở lại Trữ Tú Các. Vậy nên xin Diêu cô nương, Tống cô nương hãy đợi một lát, chờ bên các quý nhân chọn xong cung nữ hồi môn, xe ngựa cũng sắp xếp xong rồi, sẽ có người đưa hai vị về nhà.”
Diêu Hoàng không nhịn được bật cười, cô nương họ Tống xuất thân danh môn bên cạnh cũng nhẹ nhàng thở phào.
Phương ma ma lại căn dặn mấy câu với hai tú nữ phải lưu lại trong cung là Trần Huỳnh và người kia, rồi cho bốn người trở về phòng mình thu dọn đồ đạc. Tất cả quần áo, trang sức mà cung đình thưởng cho tú nữ trong suốt một tháng vừa qua, kể cả bộ lễ phục đang mặc hôm nay, các nàng đều được phép mang về nhà. Với những tú nữ bị loại, phần thưởng này được xem như một món quà thể diện, nếu biết sử dụng khéo léo thì chưa chắc đã không thành lợi thế.
Diêu Hoàng và Trần Huỳnh dắt tay nhau trở về gian phía nam của Tây Xương phòng.
Trong phòng yên tĩnh và trống trải. Vừa bước vào, Trần Huỳnh không còn kìm nén được cảm xúc phức tạp trong lòng, lập tức ôm chầm lấy Diêu Hoàng, áp mặt lên vai nàng.
Một cô nương xa quê, lần tứ hôn này e là cả đời cũng khó quay lại quê nhà. Diêu Hoàng hiểu rõ những giọt nước mắt đó, nhẹ giọng an ủi:
“Khóc đi, nhân lúc ta còn ở đây, hãy khóc cho thỏa, coi như không nỡ rời ta. Sau này muội ở lại trong cung một mình, ngàn vạn lần đừng buồn, phải vui vẻ, rạng rỡ chờ ngày gả vào phủ Khang vương.”
Trần Huỳnh nghẹn ngào:
“Muội biết, được làm chính phi của Khang vương là phúc phận tu từ mấy đời của muội rồi… Chỉ là muội thấy hoang mang quá, muội còn chưa từng gặp người, không biết có dễ sống cùng không, có phải người tính tình rất dữ không…”
Dù sao cũng là vương gia, Trần Huỳnh lo lắng mình lỡ phạm vào điều gì lớn sẽ bị chém đầu lưu đày.
Diêu Hoàng bật cười:
“Vương gia thì sao, vương gia cũng là người, cũng có hai mắt một miệng như chúng ta thôi. Giống như hoàng thượng với các nương nương hôm nay ta gặp, lúc trò chuyện cũng chỉ là mấy chuyện thường ngày, chỉ là nói năng, hành xử phải cẩn thận hơn một chút.”
“Muội ngoan như vậy, sau khi gả đi nếu không hiểu thì cứ hỏi nhiều, sẽ không phạm lỗi gì lớn đâu.”
Vòng tay của Diêu Hoàng rất ấm, giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm, khiến Trần Huỳnh dần dần ngừng khóc. Cô buông nàng ra, đôi mắt vẫn đẫm lệ:
“May mà còn có tỷ…”
Chưa dứt lời, vừa nghĩ đến dáng vẻ ngồi xe lăn của Huệ vương, Trần Huỳnh sợ Diêu Hoàng không vui vì hôn sự này, bèn lo lắng hỏi:
“Tỷ… tỷ thật sự bằng lòng sao?”
Diêu Hoàng:
“Sao lại không bằng lòng được? Ta mừng muốn ngốc luôn rồi ấy chứ. Mồ mả tổ tiên nhà họ Diêu chắc chắn đang bốc khói xanh, mới cho ta trúng được làm vương phi, có thể hưởng phú quý cả đời bên vương gia.”
Người nghèo thì khát khao giàu có, quan nhỏ thì mong thăng làm quan lớn, bởi tiền tài và quyền thế mang đến quá nhiều lợi ích.
Nhà họ Diêu ở trong một tiểu viện nhỏ truyền lại từ đời trước, phụ thân Diêu Hoàng mỗi tháng lĩnh bổng lộc năm lượng bạc, thêm vào hai mươi mẫu ruộng tốt tổ tiên để lại, miễn cưỡng đủ nuôi bốn hạ nhân, hai con la, đến ngày lễ Tết có thể mua cho mẫu thân và nàng một hai bộ y phục hay trang sức mới – mà cũng chỉ là đồ bình thường, không dám mua thứ đắt tiền.
Đợi nàng làm vương phi rồi, chuyện ăn mặc dùng đồ sao có thể thiếu?
Còn về quyền thế, vương phi không có quyền, nhưng vương phi cao quý. Không nói xa, trước đây mẫu thân nàng gặp mẫu thân của Lý Đình Vọng là phải nịnh nọt cười nói, vì sợ phụ thân của Lý Đình Vọng – một vị thiên hộ – sẽ làm khó phụ thân nàng là bách hộ. Giờ nàng sắp làm Huệ vương phi, dựa lưng vào Huệ vương và hoàng thất, nhà họ Lý còn dám ra vẻ nữa sao?
Đây đều là những lợi ích thật sự, nhìn thấy được.
Khi tham gia tuyển tú, Diêu Hoàng từng muốn về nhà vì sợ không giành được tương lai tốt đẹp. Nếu lúc đó có ai nói nàng sẽ là chính phi của Huệ vương, thì mỗi ngày nàng đều có thể vui đến bật dậy từ trong mơ.
Trần Huỳnh cảm nhận được niềm vui chân thành từ đáy lòng của Diệu Hoàng, nên tất nhiên sẽ không nhắc đến chuyện chân của Huệ vương nữa, vui mừng nói:
“Vậy thì tốt quá. Sau này muội còn được gặp tỷ thường xuyên, ở kinh thành cũng coi như có người thân.”
….
Thu dọn xong tay nải, hai người lại nói chuyện thân mật thêm một lúc thì các cung nữ hồi môn được ban thưởng cũng đến.
Lưu Hiền phi ban cho Trần Huỳnh bốn cung nữ. Chờ nàng gả vào phủ Khang vương, bốn người này sẽ trở thành đại nha hoàn thân cận của nàng.
Đỗ quý phi là nghĩa mẫu của Huệ vương, cũng ban cho Diêu Hoàng bốn cung nữ.
Thẩm Nhu phi thì ban cho hai vị trắc phi của Khánh vương, mỗi người hai cung nữ. Còn về chính phi Trịnh Nguyên Trinh, phủ Trưởng công chúa vốn không thiếu nha hoàn được dạy dỗ đàng hoàng.
Ngoài cung nữ, còn có phần thưởng là vàng bạc, châu báu cùng gấm vóc.
Bốn cung nữ vừa nhận đã lập tức phát huy tác dụng – hai người bế mỗi người một hộp gấm, hai người còn lại mỗi người ôm một cây lụa.
Xe ngựa ngoài cung cũng đã chuẩn bị xong. Diêu Hoàng cùng cô nương họ Tống từ biệt Trần Huỳnh và người kia, mang theo phần thưởng đi theo một ma ma khác ra cửa cung phía tây – chính là lối họ đã vào cung.
Giữ đúng quy củ, suốt đường không ai nói gì. Ra khỏi cửa cung, cô nương họ Tống mới quay sang chúc mừng và từ biệt Diêu Hoàng, rồi bước lên xe ngựa của mình.
Gần trưa, ánh nắng rực rỡ, Diêu Hoàng ngẩng đầu nhìn tám thị vệ đứng trước xe ngựa của nàng.
Tám nam nhân cường tráng cùng quỳ một gối, người dẫn đầu chắp tay nói:
“Ti chức Trương Nhạc, phụng lệnh điện hạ Huệ vương đến hộ vệ cô nương. Từ hôm nay đến lúc cô nương xuất giá, cô nương có điều gì phân phó, ti chức nhất định hết sức làm tròn.”
Trước đó Phương ma ma từng khéo léo nhắc nhở, Diêu Hoàng biết đây là do nhà họ Diêu nhỏ bé, không có thị vệ hộ tống. Để đảm bảo an toàn cho chuẩn vương phi, đồng thời cũng để giám sát, ngăn nàng tiếp xúc với nam nhân bên ngoài trong thời gian chờ xuất giá nên mới có sắp xếp đặc thù này.
Thị vệ có thể do trong cung cử, nhưng Hoàng đế Vĩnh Xương nghĩ để nhi tử tự mình sắp xếp sẽ yên tâm hơn, vì vậy mới có tám người của Trương Nhạc.
Hoàng thất nhiều quy củ, một tháng qua Diêu Hoàng đã quen rồi. Nàng khách sáo nói:
“Miễn lễ, sau này nhờ các vị vất vả rồi.”
Trương Nhạc dẫn bảy thị vệ đứng dậy, ai nấy đều cúi đầu giữ lễ, cho đến khi chuẩn vương phi ngồi lên xe ngựa, tám người mới ngẩng đầu, vững vàng hộ vệ bốn phía xe.
Trong xe chỉ có một mình Diêu Hoàng, bốn cung nữ đều đi bộ bên ngoài. Còn những phần thưởng quý giá thì đã được xếp vào xe từ trước.
Xe ngựa đi rất vững, Diêu Hoàng ngồi trên chiếc ghế hẹp ở phía bắc, thân thể nhẹ nhàng lắc lư theo chuyển động.
Nàng nhìn hai hộp gấm đặt trên tủ nhỏ bên trái, rồi len qua khe rèm nhìn thị vệ và cung nữ đi theo, thấy ai nấy đều chăm chú đi đường, không ai ngó vào trong xe, cuối cùng không nhịn được tò mò, nàng nghiêng người mở hộp gấm thứ nhất.
Ánh bạc lấp lánh, bên trên tấm lụa đỏ là hai hàng, tổng cộng mười thỏi bạc nguyên bảo mới tinh tươm.
Hai mắt Diêu Hoàng sáng rực — vừa mới đính hôn đã nhận được một trăm lượng bạc trắng!
Nàng mở hộp thứ hai, bên trong là một bộ năm món trang sức: trâm vàng, trâm ngọc, mấn vàng, khuyên tai vàng và chuỗi vòng cổ bằng vàng!
Ánh vàng lấp lánh chiếu rọi ánh mắt Diêu Hoàng, nàng lần lượt cầm từng món lên ngắm nghía, đặt xuống rồi lại cầm lên, càng nhìn càng yêu thích không buông.
Ở phía bên kia xe còn có hai cây gấm, một cây đỏ thắm, một cây vàng nhạt – toàn là màu sắc tươi sáng mà các cô nương trẻ thích.
Diêu Hoàng tựa lưng vào thành xe, thở phào hài lòng — chỉ với bốn phần thưởng này thôi, tháng ngày ở Trữ Tú Các của nàng cũng coi như không phí hoài.
….
Diêu gia ở ngõ Trường Thọ phía đông nam kinh thành. Nghe nói nơi đây từng có một cụ ông sống thọ trăm tuổi, dân trong vùng muốn hưởng lây phúc khí nên mới đổi tên con ngõ như vậy.
Phía nhà họ Diêu, Diêu Chấn Hổ biết hôm nay là ngày trọng đại của nữ nhi, nên đặc biệt xin nghỉ một ngày ở doanh trại, cùng thê tử là La Kim Hoa và nhi tử Diêu Lân ở nhà chờ tin tức.
Diêu gia cũng chỉ là một tiểu viện nho nhỏ. Cả ba người ăn sáng xong thì ở ngoài sân đợi, lúc thì ngồi dưới gốc cây hạnh sắp tàn hoa thì thầm, lúc lại đứng lên nối đuôi nhau đi vòng vòng.
Bình thường hàng xóm thường ồn ào náo nhiệt cũng im lặng hẳn – ai nấy đều mong ngóng kết quả nhà họ Diêu, xem nữ nhi nhà này có hóa rồng một bước hay lại bị trả về làm nữ nhi quan lục phẩm như cũ.
Cuối cùng, ngay sau khi Diêu Hoàng trở về từ Trữ Tú Các không lâu, thánh chỉ tứ hôn của Hoàng đế Vĩnh Xương đã tới Diêu gia. Biết nữ nhi được phong làm Huệ vương phi, Diêu Chấn Hổ vừa định đau lòng vì nữ nhi ngoan ngoãn lại phải gả cho một vị vương gia tàn tật, bỗng nhiên cánh tay rắn chắc đau nhói một cái…
Diêu Chấn Hổ quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt thê tử mình kích động đến mức mắt sáng rực, môi run run, liền lắp bắp hỏi vị công công tuyên chỉ:
“Vương… Vương phi của Huệ vương? Ta, ta không nghe nhầm đấy chứ?”
Công công tuyên chỉ mỉm cười:
“Ngài không nghe nhầm đâu. Lệnh thiên kim dung mạo khuynh quốc, là do chính miệng Huệ vương điện hạ chọn làm chính phi.”
La Kim Hoa “a” lên một tiếng thét chói tai, làm công công giật nảy mình, rồi lập tức ôm chặt lấy trượng phu bên cạnh, mừng đến mức nhảy cẫng:
“Diêu Diêu của chúng ta sắp làm vương phi rồi! Vương phi đấy!”
Diêu Chấn Hổ lắp bắp:
“Nhưng mà…”
La Kim Hoa đang nắm tay phải trượng phu bỗng đổi thành cấu mạnh:
“Xem kìa, vui mừng đến choáng váng cả người rồi hả?”
Diêu Chấn Hổ hiểu ánh mắt thê tử, vội vàng nặn ra một nụ cười:
“Phải, ta vui quá, thật sự rất vui!”
Công công khẽ ho một tiếng, lúc này La Kim Hoa mới kéo trượng phu một tay, kéo nhi tử một tay quỳ xuống tiếp chỉ.
Công công liếc một vòng tiểu viện sạch sẽ nhưng không giấu nổi vẻ giản dị của Diêu gia, đặc biệt nhìn mấy lần cây chổi to sắp trụi lông dưới mái hiên, ngay lập tức dập tắt ý định lấy tiền thưởng. Dù người Diêu gia có lanh lợi, ông cũng chẳng buồn nhận kiểu một hai lượng bạc hay mấy chục văn đó.
Nói vài câu chúc mừng rồi công công Công Thành lui bước, La Kim Hoa mới sực nhớ phải vào nhà lấy chút bạc cảm ơn, nhưng đã không còn kịp.
Tiễn khách xong, đóng cổng lại, La Kim Hoa nhỏ giọng tiếc nuối:
“Mải vui quá quên mất phải cảm tạ người ta một chút, lỡ đâu ông ấy ghi hận, đi nói xấu Diêu Diêu nhà mình với mấy vị quý nhân thì sao?”
Diêu Chấn Hổ kinh ngạc:
“Nàng thật sự vui à?”
La Kim Hoa trừng mắt lườm một cái:
“Làm chính phi còn hơn làm trắc phi hay thiếp thất chứ! Sao, chàng là đồ thô lỗ mà còn dám chê bai một vị vương gia à?”
Diêu Chấn Hổ:
“Thô lỗ thì sao chứ? Ít ra ta còn có thể cõng nàng chạy trốn. Còn vương gia ấy, chân cũng không đi được, thì cho Diêu Diêu được cái gì?”
La Kim Hoa ánh mắt tràn đầy mơ mộng:
“Được nhiều chứ sao, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, còn cả sự kính trọng ngưỡng mộ của mấy mệnh phụ phu nhân nữa kìa…”
Diêu Lân nghe xong, đau đớn ôm ngực:
“Mẹ, con không ngờ mẹ lại là người như vậy. Bình thường thì thương Diêu Diêu như ngọc như ngà, hóa ra vẫn đặt vinh hoa phú quý lên trên hạnh phúc của muội muội! Nếu là con chọn, con thà để muội muội lấy một người nông dân hay thư sinh nghèo khỏe mạnh, chứ không muốn đem hôn sự của muội ấy đánh đổi lấy vinh hoa!”
Diêu Chấn Hổ gật đầu chính nghĩa:
“Nói đúng!”
La Kim Hoa:
“… Không thèm nói với hai cha con ngốc các người. Dù sao thánh chỉ cũng ban rồi, nếu hai người không muốn liên lụy cả nhà bị tru di tam tộc thì hãy vui vẻ vào cho ta. Ai dám ra ngoài than vãn nói lời đại nghịch bất đạo, ta là người đầu tiên đoạn tuyệt quan hệ rồi đi báo quan!”
Diêu Chấn Hổ, Diêu Lân:
“…”
Bên ngoài có người gõ cửa, là hàng xóm đến chúc mừng. La Kim Hoa giơ nắm đấm ra dọa cha con họ một cái rồi nở nụ cười tươi rói, ra mở cửa đón khách.
Diệu Lân ôm ngực, khó chịu vô cùng:
“Cha, sao mẹ lại thành ra như vậy chứ?”
Diêu Chấn Hổ nghĩ đến tình cảm thê tử dành cho nữ nhi, khẽ hít sâu một hơi:
“Mẹ con tuyệt đối không phải người như vậy. Giờ cứ giả bộ vui vẻ đi đã, đợi Diêu Diêu về rồi tính. Nếu nó thật sự không muốn, chúng ta sẽ trói mẹ con lại rồi đưa con bé trốn khỏi kinh thành!”