Trữ Tú Các.

Ngày mai chính là ngày quan trọng các tú nữ được diện kiến Hoàng thượng cùng các vị nương nương trong cung. Để giúp họ thể hiện được trạng thái tinh thần và khí sắc tốt nhất, rũ bỏ sự mệt mỏi nhàm chán của suốt một tháng học lễ nghi, Phương ma ma đã cho năm mươi tú nữ còn lại nghỉ ngơi một ngày.

Tuy là được nghỉ, các tú nữ cũng chỉ có thể đi lại trong khuôn viên Trữ Tú Các, hơn nữa còn bị cấm cười đùa ồn ào.

Hoàng thành nguy nga tráng lệ với ba đại điện, còn Trữ Tú Các chỉ chiếm một góc nhỏ ở Tây cung, là một viện vuông vức kiểu tứ hợp viện. Khoảng sân ở giữa để các tú nữ luyện tập dáng đi, tư thế, chỉ có hiên nhà chính và hai gian Đông – Tây có bồn hoa hẹp dài trồng mẫu đơn, loài hoa thường thấy trong cung.

Cuối tháng ba, một vài đóa mẫu đơn đã nở, vài nụ khác vẫn còn xanh non, tròn xoe khép chặt, như thể đang chê gió xuân chưa đủ ấm.

Diêu Hoàng sống cùng bốn tú nữ khác trong phòng phía Nam của Tây sương phòng.

Đều là thiếu nữ tuổi xuân sắc, các nàng rất chú trọng sạch sẽ, nhưng năm người chung một phòng vẫn là quá đông, ngủ một đêm dậy, trong phòng đã thấy ngột ngạt.

Diêu Hoàng là người dậy muộn nhất, sau khi mặc quần áo xong thì thấy trong phòng chỉ còn một tú nữ đang chải đầu, nàng liền hỏi thử:

“Ta mở cửa sổ được không?”

Trần Huỳnh đang cắm trâm ngọc vào tóc, cười nhìn gương:

“Được chứ. Nước trong ấm chắc nguội rồi, tỷ mau rửa mặt đi.”

Buổi sáng, cung nữ sẽ mang tới một ấm nước nóng lớn, năm người chia nhau dùng.

Tú nữ có thể tiến vào vòng trong đều hiểu rõ tầm quan trọng của đức hạnh và tính tình, tuyệt đối sẽ không tranh giành vì chuyện nhỏ như chia nước. Bình thường các nàng sống chung còn hòa thuận hơn cả tỷ muội ruột.

Diêu Hoàng mở then cửa sổ, ánh sáng rực rỡ của mùa xuân lập tức tràn vào, chói mắt đến mức nàng phải cụp mi, rồi lại chiếu vào sưởi ấm gương mặt nàng.

Dưới mái hiên bên bồn hoa có bảy tám mỹ nhân đang đứng, bị tiếng mở cửa sổ thu hút, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

Diêu Hoàng ở trong phòng, mái tóc dài xõa rối trên vai, vừa nhìn đã biết là mới thức dậy.

Thức dậy sớm là tố chất cơ bản mà tiểu thư nhà quan nên có, dù được nghỉ cũng phải giữ mình, huống hồ đây lại là hoàng cung?

Chỉ trong khoảnh khắc giáp mặt ấy, đã có mấy tú nữ nhìn nhau, lộ ra vẻ khó chịu ngầm về Diêu Hoàng.

Nhưng cũng có tú nữ bị sắc mặt hồng hào phơn phớt của Diêu Hoàng hấp dẫn, vẻ lười nhác, mềm mại sau khi ngủ dậy càng khiến người ta rung động, nhất thời quên mất chuyện nàng dậy muộn.

Dù gì ở Trữ Tú Các – nơi hội tụ đủ hạng mỹ nhân, Diêu Hoàng vẫn nhờ cái tên hoa mẫu đơn dễ nhớ cùng vóc dáng đầy đặn quyến rũ mà sớm nổi bật, được mọi người biết tới.

Sống cùng ăn cùng suốt một tháng, Diêu Hoàng cũng đã nhận mặt hết dãy tú nữ này. Nàng mỉm cười với họ, rồi móc chốt cửa sổ lại, xoay người ngồi xuống mép giường đi giày. Khung cửa phía dưới vốn đã che khuất tầm nhìn bên ngoài.

Trần Huỳnh xoay người khỏi ghế trang điểm, nhìn Diêu Hoàng điềm nhiên rót nước như đang ở nhà mình, không nhịn được mà thì thầm hỏi:

“Tỷ không sợ Phương ma ma chỉ giả vờ cho nghỉ, thật ra đang âm thầm quan sát chúng ta à? Đến lúc này rồi, vì mấy chuyện nhỏ mà bị đuổi khỏi cung thì không đáng đâu.”

Diêu Hoàng:

“…Nếu mọi chuyện thật sự đơn giản thế thì tốt quá rồi.”

Việc tuyển tú là tin đột ngột do trong cung ban xuống từ năm ngoái. Quan viên ở xa kinh thành còn có thể nhanh tay định hôn sự cho thế nữ trước khi công văn triều đình đến tay, nhưng nhà họ Diêu lại ở ngay trong kinh thành, không có chỗ dựa quyền quý nào. Phải đến khi các quan trong kinh nhận được thông báo thì họ mới hay, mà công văn lại quy định rõ, trước khi kết thúc sơ tuyển, quan lại không được gả nữ.

Diêu Hoàng vốn đã có tiếng xinh đẹp trong vùng, không tránh được việc bị đưa vào vòng sơ tuyển.

Các ma na và ngự y phụ trách tuyển tú đều có cặp mắt sắc như dao, giả bệnh giả xấu cũng vô dụng. Giả vờ phạm lỗi lớn thì chẳng phải ý hay, một là sẽ mang tiếng xấu, hai là làm cha mẹ mất mặt vì dạy con không nghiêm.

Diêu Hoàng vào cung một thân một mình, không có gan gây sự trong nơi quy củ nghiêm ngặt này. Suốt một tháng học quy củ và bị đánh giá về phẩm hạnh, nàng đã vắt óc nghĩ ra ba chiêu không tổn hại gì để thử vận may — làm sao để vừa không bị chê trách về phẩm hạnh, vừa không hợp làm vương phi hay trắc phi.

Lần đầu tiên, nàng dũng cảm nói với Phương ma ma rằng một bát cơm không đủ ăn, hy vọng mỗi bữa có thể xin thêm một bát nữa.

Lúc đó còn ba trăm tú nữ ở lại cung, nàng là người duy nhất yêu cầu thêm cơm.

Diêu Hoàng vẫn nhớ rõ những tiếng cười khe khẽ quanh mình, kết quả Phương ma ma chỉ nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi lại gật đầu đồng ý!

Lần thứ hai, bị chuỗi ngày tựa như cấm túc làm bức bối, Diêu Hoàng mượn cơn bực ra sân đánh quyền.

Cha nàng là người nhà võ, giỏi đao thương, thường dạy ca ca nàng luyện võ, Diêu Hoàng nghịch ngợm cũng học theo, không ngờ học được kha khá. Chỉ tiếc Trữ Tú Các không có đao thương, nàng đành đánh tay không.

Các tú nữ bị nàng dọa cho giật mình, cung nữ lập tức đi báo Phương ma ma.

Phương ma ma hỏi:

“Ngươi đang làm gì thế?”

Diêu Hoàng làm ra vẻ ngây thơ:

“Gần đây hình như hơi mập lên, phải vận động mới gầy xuống được.”

Phương ma ma liếc vóc dáng nàng một cái, gật đầu tán thưởng:

“Bây giờ thế này là vừa đủ rồi, đúng là không nên tăng nữa. Nhưng đánh quyền dễ làm người khác bị thương, thôi thì… bớt một bát cơm vậy.”

Diêu Hoàng: “…”

Người khác chỉ cần có chút không vừa lòng Phương ma ma lập tức bị đuổi khỏi cung, không cho cơ hội biện hộ hay sửa sai. Sao đến lượt nàng, ma ma lại khoan dung như thế?

Đến khi số lượng tú nữ giảm còn một trăm, Diêu Hoàng bắt đầu ngủ nướng, ngày nào cũng là người đến trễ nhất.

Phương ma ma gọi nàng riêng ra, nhẹ giọng nhắc nhở:

“Ăn được ngủ được là có phúc, đến muộn không sao, nhưng nhất định không được trễ. Nếu ngay cả quy củ nhỏ này cũng phá bỏ, người ta sẽ nghi ngờ ngươi khinh thường hoàng gia, cố tình hành xử kỳ quặc để bị loại. Truyền đến tai các vị quý nhân, cả nhà ngươi đều bị ghép tội bất kính.”

Diêu Hoàng là mầm mống được bà ta xem trọng, người khác phạm sai lầm sẽ bị thẳng tay đuổi cung, còn lời của Diêu Hoàng, ma ma sẽ nghĩ cách ngoại lệ.

Phương ma ma không muốn bị người ta bàn tán, cách tốt nhất để Diêu Hoàng an phận là nhắc nhở nhẹ nhàng.

Hiểu rõ hàm ý sâu xa của ma ma, Diêu Hoàng hoàn toàn từ bỏ ý định ra khỏi cung bằng vài “khuyết điểm nhỏ”.

Các tú nữ ở Trữ Tú Các gần như từng khắc từng giây đều sống dưới sự soi xét của Phương ma ma, cung nhân và cả những tú nữ khác. Một cử chỉ vô tình hay một lời nói hớ hênh cũng có thể trở thành nguyên nhân khiến họ bị đuổi khỏi cung, mất đi giấc mộng vinh hoa.

Thế nên, mỗi lần trò chuyện, các tú nữ đều cẩn thận dè chừng, giới thiệu bản thân thì khiêm nhường hết mực, đánh giá người khác cũng toàn lời tâng bốc.

Diêu Hoàng không thích nói, cũng không thích nghe những lời khách sáo lặp đi lặp lại. Đa phần thời gian nàng thích ở một mình trong phòng, ngồi lâu thì ra sân đi vài vòng cho giãn gân cốt. Người duy nhất có thể gọi là thân thiết chính là Trần Huỳnh.

Trần Huỳnh là nhi nữ của tri huyện một huyện nhỏ ở Tây Nam, rụt rè nhút nhát, khi mới bị phân vào cùng phòng với Diêu Hoàng, nàng ta thậm chí còn không dám bắt chuyện. Nhưng không biết từ khi nào, sau khi thấy Diêu Hoàng dám xin thêm cơm, lại còn hay ngủ nướng, Trần Huỳnh bỗng cảm thấy nàng dễ gần, thỉnh thoảng còn lại gần thì thầm vài câu tâm sự — có khi là nỗi nhớ quê nhà, có khi là lo lắng cho tương lai.

Hoàng hôn, các tú nữ lần lượt trở về phòng sau bữa tối, Diêu Hoàng ở lại sân đi dạo tiêu thực.

Đi được ba vòng, Trần Huỳnh với vẻ mặt đầy tâm sự bước lại.

Diêu Hoàng phối hợp chọn một góc ít người qua lại nhất, sau khi Trần Huỳnh đứng cạnh mình thì chủ động hỏi han:

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Huỳnh hạ giọng nói:

“Ban ngày muội nghe có người nhắc đến ba vị vương gia.”

Với thân phận nhi nữ một huyện lệnh nhỏ ở vùng xa như nàng, bình thường căn bản không có cơ hội nghe ngóng chuyện của các vương gia. Sau khi đến kinh thành, các ma ma dạy lễ nghi nghiêm cấm tú nữ bàn luận về bậc quyền quý. Chỉ có hôm nay là ngày cuối cùng, một vài tiểu thư nhà quyền quý ở kinh thành to gan hơn một chút, mới dám trao đổi đôi câu.

Diêu Hoàng sinh ra ở kinh thành, tuy phụ thân nàng chỉ là một bách hộ tòng lục phẩm, trong bốn doanh trại lớn ngoài kinh còn có tới hai ngàn quân quan cấp thấp như vậy, nhưng gần đèn thì rạng, nàng vẫn nắm được tình hình đại khái về các hoàng tử.

Đại hoàng tử—Khang vương—là nhi tử độc nhất của Lưu Hiền phi, vương phi đã mất, lần này là để chọn người kế vị vương phi.

Nhị hoàng tử—Huệ vương—là con nuôi của Đỗ Quý phi, nổi tiếng với võ công, từng lập nhiều chiến công hiển hách, tiếc là năm ngoái bị trọng thương nơi chiến trường, hai chân đều bị tàn phế.

Tam hoàng tử—Khánh vương—là con của Thẩm Nhu phi, năm nay 20 tuổi, nghe nói văn võ song toàn, rất được Hoàng đế Vĩnh Xương sủng ái.

Dưới gối Đỗ Quý phi còn có một vị tứ hoàng tử ruột, mới mười hai, mười ba tuổi, chưa đến tuổi thành thân.

Theo lời Diêu Hoàng, nếu có thể gả cho Khánh vương văn võ song toàn làm chính phi thì là lựa chọn tốt nhất. Còn hai người kia, một phải làm mẹ kế cho con của người khác, một thì thân thể tàn tật, cuộc sống tất sẽ nhiều bất tiện.

Nhưng cho dù là làm chính phi kế thất hay vương phi của vị vương gia tàn tật, tám chín phần cũng sẽ được chọn từ các tiểu thư danh môn khuê tú. Những tú nữ xuất thân thấp như Diêu Hoàng chẳng qua là lá xanh tô điểm cho hoa đỏ, hoặc bị loại, hoặc chỉ có thể làm trắc phi cho một vị vương gia nào đó. Tình huống tệ nhất, là sau khi các vương gia đã chọn xong chính, trắc phi, lại bị Hoàng đế Vĩnh Xương hơn năm mươi tuổi để ý, giữ lại trong cung làm tần phi cấp thấp.

“Diêu Diêu, muội sợ lắm.” Trần Huỳnh nắm lấy tay Diêu Hoàng, mặt mày tái nhợt.

Nàng thật không ngờ, ba vị vương gia trưởng thành, mà có đến hai người không phải chốn tốt lành. Làm chính phi đã khó, huống chi là trắc phi?

Diêu Hoàng biết Trần Huỳnh cũng muốn bị loại, được trở về bên người thân yêu thương mình, nhưng nàng không thể thuận theo ý mà an ủi, lại càng không thể bàn tán về ba vị vương gia rồi đưa ra gợi ý gì. Việc duy nhất nàng có thể làm, là vỗ nhẹ lên tay Trần Huỳnh, khẽ nói:

“Chuyện không thể quyết định được thì đừng nghĩ nữa, ngoài làm mình thêm nhức đầu thì chẳng ích gì đâu.”

Trần Huỳnh liếc nhìn ra cửa, nghe lời mà nuốt những lo lắng bất an trở lại.

Đêm buông xuống, Diêu Hoàng nằm trên giường đất, nghe thấy Trần Huỳnh và ba người cùng giường liên tục trở mình.

Nàng cuộn chặt chăn, nghĩ đến cha mẹ và ca ca đã hơn một tháng chưa gặp, nghĩ đến giường đất ở tây sương phòng nhà mình vốn thuộc về một mình nàng, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.

….

Mặt trời đỏ rực mọc lên, ánh sáng chiếu qua cửa sổ lưu ly.

Ngày trọng đại gần như quyết định cả đời của các tú nữ, đối với Hoàng đế Vĩnh Xương lại chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

Ngài đi thượng triều từ sớm, sau khi tan triều thì đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, rồi bàn riêng một số chính sự với vài vị đại thần. Sau khi bận rộn xong mấy việc ấy, Hoàng đế Vĩnh Xương bước đến bên cửa sổ, duỗi tay xoay người, liếc nhìn đồng hồ nước, rồi hỏi công công họ Uông đang cúi mình hầu bên cạnh:

“Huệ vương vào cung chưa?”

Uông công công mỉm cười đáp:

“Vào rồi, vương gia đến từ nửa canh giờ trước, vẫn đang trò chuyện với các nương nương trong trung cung.”

Hoàng đế Vĩnh Xương lắc đầu:

“Vốn đã không phải người thích nói chuyện, giờ chân ra nông nỗi ấy, hắn còn có tâm trạng đi bầu bạn với ai? Đến trước mặt trẫm cũng cười không nổi.”

Sắc mặt Uông công công thoáng hiện vẻ buồn thương. Hoàng thượng mãi chưa lập thái tử, ai cũng không biết trong lòng ngài thực sự thiên về ai. Nhưng dù Huệ vương không thể làm thái tử, chỉ riêng võ công của hắn cũng đủ để làm đại tướng quân phò tá tân đế tương lai. Ai ngờ…

Huệ vương bị thương, ngoài bản thân hắn, người đau lòng nhất chính là Hoàng đế Vĩnh Xương.

Xét về tình riêng, cha thương con bệnh là lẽ đương nhiên. Xét về công vụ, tướng quân ngã xuống khi chặn địch ngoài sa trường, hoàng đế vốn nên có sự đền bù thích đáng.

Vậy nên, trong khi những người nhi tử khác đều do mẫu phi chọn giúp chính phi và trắc phi, riêng Huệ vương, Hoàng đế Vĩnh Xương đã đặc cách cho phép hắn tự mình chọn vương phi!

Chân đã không còn nhúc nhích được, ít nhất cũng phải có một người hợp mắt để thành thê tử cùng sống hết đời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play