Chờ đôi phu thê ngồi xe lăn kia đi xa rồi, A Cát mới ghé sát tai vương phi, nhỏ giọng nói:
“Phu nhân, nô tỳ thấy nhị gia nhà ta cũng nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn một chút.”
Hậu hoa viên của phủ Huệ Vương đã đủ yên tĩnh rồi, còn cái chỗ viện trúc ấy thì tĩnh đến mức lạnh lẽo rợn người. Vương gia cứ mãi ru rú ở đó, sắc mặt tốt nổi mới là lạ.
Ngồi xe lăn thì sao? Hoặc là số khổ không may bị tật chân, hoặc là xông pha sa trường bị thương bất đắc dĩ—dù là lý do nào cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ. Người bình thường sẽ chẳng ai chê cười bệnh nhân phải ngồi xe lăn cả. Vương gia tuổi còn trẻ, tuy chân tàn nhưng thân phận tôn quý, vàng bạc không thiếu, vẫn có thể sống sung túc khiến người khác ngưỡng mộ, cần gì phải nhốt mình mãi trong viện trúc?
Nếu tiểu thư không gả cho vương gia, A Cát sẽ chẳng hơi đâu lo lắng cho vị Huệ Vương chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng tiểu thư đã là vương phi rồi, A Cát chỉ mong Huệ Vương vui vẻ sống lâu trăm tuổi. Vương gia sống tốt, tiểu thư nhà mình mới có thể sống tốt. Nếu vương gia thật sự vì bức bối mà sinh bệnh rồi yểu mệnh chết sớm, tiểu thư nhà chỉ còn mỗi cái danh vương phi, sau này gặp rắc rối gì, vương phi nói chuyện còn có trọng lượng bằng vương gia sao?
Diêu Hoàng khẽ thở dài.
Nhân tâm làm bằng thịt, thời gian nàng ở bên Huệ Vương càng lâu, Huệ Vương đối xử với nàng càng khoan hậu dịu dàng, Diêu Hoàng lại càng mong hắn có thể sống như một người bình thường, có sức sống, có sinh khí.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT