Diêu Hoàng nhắm mắt tựa đầu vào vai Huệ Vương gia. Hết cách rồi, chỉ cần tay Vương gia vừa chạm vào, nàng liền không còn chút sức lực nào.
Nàng cũng không dám đẩy ra. Mấy bộ y phục tơ lụa trên người, tuy quý giá thật đấy, nhưng lại quá mỏng manh, lỡ va chạm mạnh làm nhăn nhúm thì chẳng ra thể thống gì. Lát nữa bị mấy công công nha hoàn trông thấy, mặt mũi Vương phi nàng còn biết để đâu? Mà bây giờ vẫn đang giữa ban ngày ban mặt, ánh hoàng hôn mùa hè rực rỡ thế này, trời còn lâu mới tối, lẽ nào để bọn hạ nhân đoán được Vương gia Vương phi đang làm gì trong hoa viên?
Diêu Hoàng hiểu rõ, lần này đúng là nàng tự chuốc lấy. Nếu không vì một câu nói bóng gió chọc giận Vương gia, ngài ấy đã chẳng ra tay “trả đũa” như thế.
Cách một lối đi nhỏ, phía nam giàn nho là một mảnh đất trồng bắp. Gieo muộn nên những cây ngô mới cao ngang hông, còn lâu mới trổ bắp.
Huệ vương điện hạ đến tìm nho ăn, Diêu Hoàng thì chẳng nghĩ ngợi gì, ai dè lại vô tình khám phá ra một điều từ chỗ Vương gia…
Sau lần “sự cố” ở chiếc xe lăn gỗ tử đàn ấy, Diêu Hoàng như bị điểm huyệt, không dám nhúc nhích, giả vờ như chẳng hay biết gì.
Thuở nhỏ, Diêu Hoàng từng cùng đám bằng hữu đứng bên đường xem mèo vồ chuột. Khi chuột giả chết, mèo cũng không động đậy. Nhưng chỉ cần chuột nhúc nhích muốn chạy, mèo liền nhào tới điên cuồng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play