Nếu quốc sự bận rộn, Hoàng đế Vĩnh Xương có thể ra lệnh dời giờ tuyển tú, nhưng các tú nữ thì không có quyền lựa chọn. Phương ma ma cũng đã sớm nhận được khẩu dụ từ Hoàng hậu, yêu cầu đúng giờ Tị chính dẫn các tú nữ đến gác Vạn Xuân trong ngự hoa viên.

Từ lúc trời sáng đến giờ Tị chính kéo dài đúng hai canh giờ, trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ duy nhất của tú nữ chính là ăn vận, trang điểm thật lộng lẫy.

Từ ngày vào cung, những tú nữ được lưu lại đều chỉ được mặc xiêm y và trang sức do trong cung phát, trừ một vài khác biệt nhỏ về màu sắc và kiểu dáng thì nhìn chung đều giống nhau, không phân sang hèn. Mục đích là để họ dồn hết tâm tư vào học quy củ, lễ nghi, tránh ganh đua so đo.

Lúc còn bị giam mình trong Trữ Tú Các, y phục phát từ cung còn khá giản dị, chỉ đẹp hơn cung nữ bình thường một chút. Nay các tú nữ sắp phải ra mặt trước các bậc quyền quý, Phương ma ma tất nhiên phải giúp các mỹ nhân trang điểm thật xinh đẹp, nhất định phải khiến mỗi tú nữ đều tỏa sáng với dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Thật ra chuyện tú nữ có thể “đậu” hay không cũng chẳng liên quan nhiều đến Phương ma ma, nhưng nếu có người trang điểm không hợp, khiến các bậc tôn quý ngứa mắt, thì đó lại trở thành lỗi của bà.

Đến khi năm mươi tú nữ ăn sáng xong, đứng ngay ngắn giữa sân viện nhỏ, Phương ma ma xuất hiện đúng giờ.

Các tú nữ đều dán mắt nhìn về phía sau bà—nơi bày một chiếc bàn dài, trên đó là từng bộ y phục rực rỡ sắc màu.

Phương ma ma lại một lần nữa nhấn mạnh quy tắc khi diện thánh:

“Đây là y phục do nương nương đặc biệt lệnh Thượng y phòng chuẩn bị cho các ngươi. Ta đã căn cứ vào dung mạo, vóc dáng từng người để phân phối, bảo đảm mỗi người đều nhận được bộ phù hợp nhất. Tiếp theo ta sẽ phát lần lượt, ai nhận được thì lập tức vào phòng thay đồ. Người cuối cùng vào phòng, ta sẽ đốt một nén hương. Khi hương tàn, lập tức xuất phát. Ai đến muộn sẽ bị xử theo tội bất kính. Ai cố ý hay vô ý khiến người khác đến muộn, cũng sẽ bị xử cùng một tội.”

Lòng các tú nữ lập tức căng thẳng, ai nấy đều ngầm đưa ra một quyết định giống nhau: nhất định phải tránh dính líu đến người khác.

Phương ma ma bắt đầu phát trang phục.

Năm mươi tú nữ chia làm mười hàng, mỗi hàng năm người, xếp theo thứ tự đến cung.

Diêu Hoàng dậy muộn, nên ăn sáng cũng muộn. Trần Huỳnh nhất quyết đợi nàng, thế là hai người đứng cạnh nhau ở hàng cuối.

Người nhận y phục càng sớm thì càng có nhiều thời gian để trang điểm. Nhìn các tú nữ ở hàng đầu đã lần lượt vào phòng thay đồ, Trần Huỳnh không khỏi tỏ vẻ lo lắng.

Nàng siết chặt tay, quay đầu nhìn Diêu Hoàng.

Diêu Hoàng mỉm cười với nàng, nghiêng đầu thì thầm:

“Yên tâm, còn tận hai khắc cơ mà.”

Tóc đã chải xong, cài trâm ngọc giống hệt mọi người, chỉ thay một bộ y phục thôi, nửa khắc là đủ.

Trần Huỳnh vốn bị cảnh các tú nữ phía trước nhón chân nhìn ngóng làm cho sốt ruột, giờ đối diện với nụ cười dịu dàng, thư thái của Diêu Hoàng, nàng cũng từ từ thả lỏng lại.

Động tác của Phương ma ma rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt năm người cuối cùng.

Trần Huỳnh nhận được một bộ áo hồng váy trắng, còn Diêu Hoàng nhìn bộ áo trên tay mình—áo ngắn màu vàng nhạt phối với váy dài đỏ thẫm—không khỏi ngẩng đầu lên.

Phương ma ma xưa nay luôn nghiêm khắc, vậy mà lại mỉm cười với nàng:

“Mau đi thay đi.”

Diêu Hoàng rõ ràng cảm nhận được sự thiên vị này: “…”

Chẳng lẽ là có vị vương gia nào đó, thậm chí là Hoàng đế Vĩnh Xương, thích kiểu người như nàng, nên Phương ma ma mới đặc biệt kỳ vọng nàng sẽ được chọn?

Lời mẹ nàng thì thầm trước lúc chia tay lại hiện lên bên tai:

“Nếu biết trước có tuyển tú, mẹ đã nuôi con gầy đi một chút rồi. Nhìn cái vóc dáng ngực nở eo thon này xem, vương gia nào thấy mà không động lòng? Khổ nỗi cha con chỉ là một tiểu quan, các vương gia chỉ chọn con làm thiếp thôi…”

Diêu Hoàng không tin:

“Lý Đình Vọng ngày nào cũng cười nhạo con béo, bảo con khó gả chồng. Ngay cả một thiên hộ nhin tử cũng còn chê, vương gia ánh mắt còn cao hơn, người ta thích kiểu tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục cơ mà.”

Mẹ nàng: “Xì! Lý Đình Vọng mà không thích con thì rảnh đâu chạy tới nhà ta suốt? Miệng thì cố tình trêu con, chứ trong bụng chắc gì đã không vui như mở cờ vì được cưới con.”

Diêu Hoàng vẫn không tin lời mẹ phân tích. Nàng suýt nữa bị mấy câu của Lý Đình Vọng làm tức chết. Trừ phi hắn là kẻ ngốc mới dùng cái cách đó để thể hiện thích nàng.

Thế nhưng, sự thiên vị ngày càng rõ ràng từ Phương ma ma khiến lòng Diêu Hoàng bắt đầu nảy sinh nỗi lo thấp thỏm. Nàng chưa từng vọng tưởng có thể làm chính phi của một vị vương gia nào cả, nhưng nếu thật sự bị chọn làm tiểu thiếp cho họ thì dù có được hưởng vinh hoa phú quý, nàng cũng chẳng vui vẻ nổi.

Thiếp, vẫn là thiếp. Gặp chính thất là phải tự động thấp một cái đầu.

Diêu Hoàng được cha mẹ yêu chiều từ nhỏ, làm sao chịu được nỗi uất ức đó đây?

Nàng mang tâm sự nặng nề lặng lẽ theo chân Trần Huỳnh trở về căn phòng nhỏ của hai người.

Ba tú nữ đang thay đồ trong phòng ngẩng đầu nhìn sang, thấy màu đỏ thẫm rực rỡ trong tay Diêu Hoàng, có người lộ vẻ ngưỡng mộ, có người cắn môi trong im lặng.

Trong phòng không có bình phong, năm người cùng sống chung hơn một tháng đã sớm chẳng còn giữ ý gì với nhau, lại thêm thời gian cấp bách, nên khi cửa vừa đóng lại, đến cả Trần Huỳnh là người dễ ngượng nhất cũng lập tức cởi áo ngoài, để lộ phần thân trên trắng như ngọc của thiếu nữ. Diêu Hoàng càng chẳng kiêng dè, đứng trước giường cạnh khung cửa sổ đóng kín, tháo bỏ bộ y phục tú nữ đơn điệu trên người.

Một tú nữ thay đồ xong sớm nhất len lén nhìn sang, chỉ một cái liếc mắt liền khiến gương mặt nàng đỏ bừng, môi cũng khô khốc.

Diêu Hoàng làm như không hay biết, thong thả thay xong bộ y phục mới. Cúi đầu nhìn xuống—cổ áo giao lĩnh màu vàng nhạt lộ ra lớp áo lót đồng màu bên trong, viền thêu mẫu đơn xinh xắn, phía dưới là thắt lưng váy đỏ thẫm ôm chặt vòng eo. Da nàng vốn trắng, nay lại được màu đỏ bên dưới tôn lên, mảng da lộ ra bên dưới chiếc cổ mảnh mai càng thêm chói mắt như tuyết.

Diêu Hoàng kiểm tra một lượt, xác nhận không có gì bất ổn rồi ngẩng đầu lên, thấy Trần Huỳnh đang nhìn nàng ngẩn ngơ. Ánh mắt chạm nhau, Trần Huỳnh như sực tỉnh, vội dời mắt, lắp bắp khen:

“Diêu Diêu, tỷ mặc bộ này đẹp quá…”

Diêu Hoàng thầm thở dài—đẹp trong ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là chuyện hay ho gì.

Nàng lại nhìn Trần Huỳnh với vẻ e ấp như hoa đào nhỏ nở đầu xuân, khẽ nắm cổ tay cô bạn:

“Đi thôi, chúng ta vẫn phải đứng hàng sau.”

Phía trước còn đến chín hàng mỹ nhân, biết đâu các vị quý nhân nhìn ngắm mấy hàng đầu đã đủ, đến hàng sau thì chẳng còn hứng thú nữa. Cũng giống như ngắm hoa mẫu đơn trong vườn, những đóa đầu tiên khiến người ta trầm trồ, nhưng càng về sau, càng nhiều thì lại càng khiến người ta sinh chán.

Hai người bước ra tiểu viện, thấy các tú nữ đã lần lượt ra ngoài, chia thành hai hàng đứng hai bên cạnh Phương ma ma.

Diêu Hoàng hơi sững người.

Phương ma ma liếc nhìn nàng, ra hiệu cho hai người đến bổ sung vào hàng bên trái, sau đó nói:

“Hôm nay sẽ xếp hàng theo thứ tự ta đọc.”

Hai hàng đầu, mười người đứng đầu, đều là tiểu thư con nhà quyền quý ở kinh thành hoặc nữ nhi các đại thần được bổ nhiệm bên ngoài.

Ngay khi Diêu Hoàng còn đang âm thầm mừng rỡ vì được xếp hàng theo thân phận, thì đến vị trí giữa của hàng thứ ba, Phương ma ma lại gọi đúng tên nàng.

Sự kinh ngạc trong mắt Diêu Hoàng đã không thể che giấu.

Phương ma ma đưa mắt nghiêm khắc, ý bảo nàng mau chóng đứng vào hàng.

Diêu Hoàng cố giữ bình tĩnh, bước vào vị trí được chỉ định.

Tính tình nhút nhát nhưng dung mạo dịu dàng của Trần Huỳnh khiến nàng được xếp ở ngay phía sau, chéo bên trái của Diêu Hoàng.

Hai khắc sau, Phương ma ma dẫn đoàn tú nữ xuất phát.

Từ Trữ Tú Các nằm ở góc Tây cung đến ngự hoa viên, phải mất đúng hai khắc để đi bộ.

Hai bên là tường son cao ngất, các tú nữ nín thở bước qua từng ngã rẽ, qua từng cánh cổng hình trăng, cuối cùng cũng đến trước gác Vạn Xuân trong ngự hoa viên.

Gác Vạn Xuân có mái ngói vàng rực, cửa sổ son đỏ, mỗi cánh cổng đều có năm bậc tam cấp, xung quanh trồng đầy mẫu đơn đỏ tím đua nhau khoe sắc.

Nắng xuân chan hòa, nhưng các vị quý nhân còn nửa khắc nữa mới đến, Phương ma ma liền dẫn tú nữ đứng dưới tán cây, tránh để mồ hôi thấm ướt y phục.

Trên con đường nhỏ phía đối diện có một cung nữ được phân công quan sát động tĩnh của đám quý nhân. Nhân lúc đám người kia còn chưa tới, Phương ma ma cho phép các tú nữ đi lại nhẹ nhàng trong phạm vi nhỏ, giãn gân cốt để tránh bị chuột rút hay tê chân lúc diện thánh.

Trần Huỳnh vẫn còn lo lắng, cứ chốc chốc lại quay sang nhìn Diêu Hoàng, hy vọng có thể tìm được chút an tâm nơi nàng.

Nhưng lúc này Diêu Hoàng cũng chẳng còn lòng dạ nào mà để ý đến người khác. Tâm trí nàng rối như tơ vò, tựa như một con vịt béo bị ném vào nồi nước ấm, nước đang từ từ nóng lên, nàng muốn vùng thoát ra ngay lập tức. Nhưng cách đó không xa, Phương ma ma như đầu bếp đứng canh nồi, không hề cho nàng cơ hội chạy trốn.

Bi ai hơn nữa là, vịt thật có thể giãy dụa theo bản năng, còn nàng là người—nàng không thể chạy, vì chỉ cần động một bước, lập tức sẽ bị quy vào tội xúc phạm hoàng nghi.

Đang lúc nàng khổ sở chịu đựng, cung nữ trên đường nhỏ giơ tay ra hiệu cho Phương ma ma. Bà lập tức đổi sắc mặt, khẽ quát bảo tú nữ mau đứng vào hàng, sau đó chỉnh đốn đội ngũ, dẫn họ đến vị trí thuận tiện để quỳ nghênh đón các vị đế hậu.

Thêm một khắc nữa trôi qua, cuối cùng bóng dáng của đế phi cũng xuất hiện trong tầm mắt tú nữ.

Nhân lúc khoảng cách còn xa, Diêu Hoàng lén ngẩng mắt nhìn.

Đi đầu là Hoàng đế Vĩnh Xương và Chu Hoàng hậu. Vĩnh Xương đế mặc long bào vàng chói, thân hình cao lớn uy nghi. Dù đã hơn 50, ông vẫn mang khí thế rắn rỏi, nhìn chỉ như mới ngoài 40. Dáng người ông bước đi che khuất gần hết thân hình của Chu Hoàng hậu, chỉ lộ ra chiếc váy hoa văn cầu kỳ.

Sau lưng hoàng hậu là ba vị phi tần, khó mà phân biệt được ai với ai. Ánh mắt Diêu Hoàng dời sang người đang ngồi trên chiếc xe lăn ở cuối hàng.

Xe được một công công đẩy, người ngồi trên…

Tiếng ho khẽ của Phương ma ma vang lên phía trước—đó là cảnh cáo dành cho mấy tú nữ gan lớn dám lén nhìn.

Diêu Hoàng vội cúi đầu, không dám liếc thêm lần nào nữa.

Khi đế phi tiến đến trước mặt, Phương ma ma liền dẫn tú nữ đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Vĩnh Xương đế chỉ lướt mắt một vòng, phất tay nói:

“Miễn lễ.”

Sau đó dắt tay Hoàng hậu bước lên lối lát đá giữa vườn mẫu đơn, vào gác Vạn Xuân.

Đợi cho các vị quý nhân vào trong hết, Phương ma ma mới dẫn tú nữ đến đứng chờ ngoài bậc thềm trước cửa chính gác Vạn Xuân, đợi gọi tên vào diện kiến.

Trong gác, Vĩnh Xương hoàng đế trò chuyện vui vẻ với hậu phi mấy câu, rồi để Chu Hoàng hậu chủ trì buổi tuyển chọn lần này.

Chu Hoàng hậu thuở trẻ từng sinh hai hoàng tử nhưng đều bạc mệnh, nay chỉ còn một công chúa. Vì vậy, việc chọn thê tử cho các hoàng tử, bà chỉ đứng ra sắp xếp chứ không quá chú trọng. Giờ thì chỉ cần ngồi xem náo nhiệt.

Được ánh mắt ngầm cho phép của Vĩnh Xương đế, Chu Hoàng hậu quay sang ba phi tần bên trái, mỉm cười nói:

“Chọn theo thứ tự tuổi ba huynh đệ đi, để Hiền phi muội muội chọn thê tử cho Khang vương trước?”

Lưu Hiền phi là người có địa vị chỉ sau Hoàng hậu trong hậu cung, năm nay đã gần năm mươi. Dù dung nhan đã không còn như xưa nhưng lại càng thêm đoan trang, phúc hậu.

Nghe Hoàng hậu nói vậy, Hiền phi mỉm cười áy náy:

“Khang vương đã từng chọn thê tử một lần, nay nên để hai đệ đệ chọn chính phi thì hơn, cứ để họ chọn trước đi.”

Vĩnh Xương đế gật đầu:

“Cũng phải, vậy để lão nhị chọn trước.”

Ông đã nói vậy, ba vị phi tần cũng không cần tiếp tục nhún nhường.

Vĩnh Xương đế quay sang người nhi tử đang ngồi xe lăn ở bên phải, nói:

“Là trẫm quyết, lát nữa con không cần khách sáo, vừa ý ai thì chọn người đó, trẫm đều chấp thuận.”

Ông có bốn hoàng tử, chưa từng ưu ái ai như vậy—kể cả trước khi đôi chân kia gặp chuyện, ông cũng chưa từng nói những lời như thế với Huệ vương Triệu Tuỵ.

Tất cả mọi người đều hiểu, sự thiên vị hiện tại của Vĩnh Xương đế dành cho Huệ vương chỉ đơn giản là lòng thương xót.

Triệu Tuỵ cụp mắt, khẽ tạ ơn.

Dưới sự ra hiệu của ma ma phụ trách bên cạnh Chu Hoàng hậu, Phương ma ma liền dẫn người tiến vào.

Mỗi lần có năm tú nữ được đưa vào. Nếu quý nhân cảm thấy ưng ý, sẽ tặng một đóa hoa lụa. Người nhận được hoa sẽ có cơ hội tham gia vòng tuyển chọn tiếp theo, còn ai không được thì coi như hoàn toàn lỡ duyên với vinh hoa phú quý.

Năm tú nữ ở hàng đầu tiên vừa nghe là Huệ Vương gia chọn trước, mí mắt đều như bị đóng đinh, cúi rạp xuống, ánh mắt không dám nghiêng qua phía Huệ Vương một ly, sợ chỉ cần vô tình đối mắt sẽ bị Huệ Vương nhìn trúng.

May mà Huệ Vương chỉ nhàn nhạt lướt qua gương mặt của năm người, không hề nhúc nhích, cũng chẳng nói lời nào.

Xác nhận hắn không ưng ai, ba vị phi tần Lưu Hiền phi, Đỗ Quý phi và Thẩm Nhu phi mỗi người liền đưa ra một đóa hoa.

Năm tú nữ theo quy định nhận hay không nhận hoa mà rút ra theo cửa bên phía đông và tây.

Diêu Hoàng dõi mắt nhìn hàng tú nữ thứ hai được gọi vào cửa, nhịp tim nàng trong khoảnh khắc ấy đã vọt lên cực điểm.

Nàng sẽ bị vị nương nương nào chọn làm trắc phi, hay chỉ là tiểu thiếp cho nhi tử họ? Hay là… nàng có thể bị Hoàng đế Vĩnh Xương nhìn trúng?

Hoàng đế địa vị tôn quý nhất, nhưng ông ấy còn lớn tuổi hơn cả phụ thân nàng nữa kìa!

Vài suy nghĩ lóe qua, thì đã đến lượt các nàng rồi!

Diêu Hoàng vẫn không khỏi hoảng loạn. May sao một tháng học lễ nghi đã in hằn vào tận xương cốt, khiến vẻ ngoài nàng dù máu nóng dồn mặt vì tim đập quá nhanh, nhưng nhìn chung vẫn không có gì khác thường.

Dừng bước, Diệu Hoàng cụp mắt đứng trước điện – đúng vị trí trung tâm, ngay đối diện Hoàng đế và Hoàng hậu.

Người đầu tiên các phi tần chú ý cũng là Diêu Hoàng – chẳng cần nói đến đẹp hay không, khuôn mặt tròn trĩnh cùng vóc dáng mềm mại này, đặt vào trong cung đúng là một cảnh sắc tươi mới, trông như một người trời sinh có phúc khí.

Chu Hoàng hậu cũng thấy hứng thú, cầm sổ tên tú nữ theo vị trí đứng, nhìn sang Diêu Hoàng mà nói:

“Ngươi là Diêu Hoàng phải không? Ngẩng đầu lên để bản cung nhìn một cái.”

Diêu Hoàng ngoan ngoãn làm theo.

Chu Hoàng hậu lập tức nhìn thấy một đôi mắt đen lay láy như trái nho đen, xinh đẹp lại linh động.

Bà rất thích, nhưng mình không có con trai, nên chỉ khẽ gật đầu, không bình luận gì thêm, vẫn để Huệ Vương chọn trước.

Lúc này Diêu Hoàng mới biết thì ra Huệ Vương có quyền được chọn đầu tiên!

Huệ Vương…

Các nương nương chọn chính phi cho con mình, ắt hẳn coi trọng thân thế cùng tính cách—phải xuất thân danh môn, đoan trang ổn trọng—mà cả hai điều này nàng đều không có. Vì vậy, nàng chỉ có thể nhờ vào sắc đẹp mà làm thiếp.

Nhưng nếu để chính các vương gia tự chọn, bọn họ có phải sẽ càng coi trọng nhan sắc và vóc dáng hơn không?

Tim Diêu Hoàng đập càng lúc càng nhanh vì một lý do khác.

Hôm nay e là nàng khó tránh khỏi số mệnh làm thiếp hay một bậc phi tần hèn kém. Đã vậy, chi bằng đánh liều tranh một vị trí chính phi cho rồi!

Chân Huệ Vương là vấn đề, nhưng thân thể khỏe mạnh của Khánh Vương thì nàng lại với không tới!

Trong hoàn cảnh chỉ có Huệ Vương là lựa chọn duy nhất, Diệu Hoàng bỗng phát hiện ngồi xe lăn chẳng phải chuyện to tát gì—dù sao vương phủ có biết bao nha hoàn, sai vặt, cần gì nàng phải tự tay hầu hạ!

Ý nghĩ đã định, Diêu Hoàng len lén liếc về phía chiếc xe lăn duy nhất trong điện.

Nhìn trộm người khác có thể rất dễ bị phát hiện, nhưng Huệ Vương ngồi trên xe lăn, nàng chỉ cần hơi ngẩng đầu là đã thấy—gương mặt kia thật tuấn tú, chỉ là… quá mức tĩnh lặng, lạnh lẽo như không còn sinh khí…

Bất ngờ, vị vương gia tưởng chừng như đã mất hết sinh khí ấy bỗng xoay tròng mắt, nhìn thẳng vào nàng.

Tim Diêu Hoàng thót mạnh, vội vàng thu lại ánh mắt.

Nhưng chợt nghĩ—nếu nàng tránh đi như thế, Huệ Vương có cho rằng nàng chê bai, không muốn gả cho hắn không?

Diêu Hoàng lại vội liếc nhìn trở lại.

Không ngờ Huệ Vương vẫn đang nhìn nàng.

Diêu Hoàng đè nén bản năng muốn né tránh, nửa sợ hãi, nửa can đảm mà giữ vững ánh nhìn với hắn, khoé môi từ từ nhếch lên, cố gắng dùng nụ cười để thể hiện tâm ý.

Mà mấy động tác nhỏ bé ấy, sao có thể qua mắt được các vị đế hậu phi tần?

Hoàng đế Vĩnh Xương thầm nghĩ, tú nữ tên Diêu Hoàng này trông cũng ưa nhìn, gả cho nhị tử thì cũng không tệ.

Lưu Hiền phi, Thẩm Nhu phi không có cảm xúc gì đặc biệt, còn Đỗ Quý phi—dưỡng mẫu của Huệ Vương—thì lại khẽ cười khẩy trong lòng: Huệ Vương thật đáng thương, mới què chân thôi mà giờ đến cả nữ tử của một tên bách hộ nho nhỏ cũng dám mơ làm trắc phi của hắn rồi.

Trong khoảng lặng tưởng dài nhưng thật ra chỉ ngắn ngủi ấy, Triệu Tuỵ đưa tay lấy một đóa hoa lụa từ khay mà thái giám dâng lên bên cạnh, nhìn về phía Diêu Hoàng, hỏi:

“Ta muốn chọn nàng làm vương phi, nàng có bằng lòng không?”

Hắn không rõ tú nữ này vì sao lại len lén nhìn mình, nên mở lời hỏi cho rõ, tránh hiểu lầm.

Hắn vốn không có ý định cưới thê tử, là phụ hoàng ép buộc hắn mới phải phối hợp. Nhưng hắn không muốn cưới một người thê tử sẽ vì đôi chân tàn phế của phu quân mà âm thầm rơi lệ đêm đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play