Xe ngựa Diêu Hoàng rẽ vào ngõ Trường Thọ, đúng lúc hàng xóm đang ngồi trong nhà ăn cơm trưa, cả con ngõ yên ắng tĩnh mịch, không một bóng người.
Tam khẩu nhà họ Diêu cũng quên béng mất chuyện hỏi thái giám tuyên chỉ khi nào nhi tử họ sẽ trở về. Lúc nhận thánh chỉ, đủ thứ cảm xúc ùa lên khiến họ không còn đầu óc nghĩ nhiều, đợi đến khi bình tĩnh lại thì có lẽ vị công công ấy cũng đã quay về cung rồi.
May mà gác cổng là A Quý nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, ghé mắt nhìn qua khe cửa, vừa khéo bắt gặp cảnh hai nha hoàn mặc áo gấm đang dìu Diêu Hoàng bước xuống xe!
A Quý vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tay mở then cửa, miệng đã rống toáng lên gọi vào trong:
“Lão gia, phu nhân, tiểu thư về rồi!”
Tiếng hét như sấm đó vang dội khắp nơi, tam khẩu Diêu gia trong nhà chính đang ăn cơm đánh rơi cả bát, hàng xóm láng giềng hai bên cũng vểnh tai lên nghe, ai nấy đều tranh nhau chạy ra xem.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Trương Nhạc đưa mắt ra hiệu cho bảy thị vệ khác, tám người đồng loạt rút đao đứng canh bên ngoài xe và cạnh vị chuẩn vương phi, không có lệnh thì bất kỳ ai cũng không được lại gần.
Trong bốn cung nữ đi theo, Họa Mi và Bách Linh vốn là nhị đẳng cung nữ trong cung của Đỗ quý phi, quen thuộc với cách hành xử nơi thâm cung, nghe thấy tiếng hét ầm ĩ của A Quý thì sớm đã nhíu mày khó chịu.
Bách Linh chỉ là nhất thời chưa thích nghi, chứ Họa Mi được Đỗ quý phi giao trọng trách thì bụng đầy chê bai mỉa mai: Huệ vương không nghe lời khuyên của nương nương, cứ khăng khăng cưới nữ nhi một bách hộ làm chính phi, sớm muộn gì cũng phải hối hận!
Còn Xuân Yến và Thu Thiền, chỉ là hai cung nữ Đỗ quý phi tiện tay chọn ra từ lứa mới vào cung. Những cung nữ bên cạnh bà, từ lớn tới nhỏ đều đã được dạy dỗ kỹ càng, đâu thể dâng hết cho Huệ vương được.
Sau khi ra khỏi cung, Diêu Hoàng không còn cảm giác nôn nóng muốn về nhà nữa, dọc đường cứ vui vẻ xoa nắn thỏi vàng, vuốt ve nữ trang, đến tận khi về đến trước cửa nhà cũng vẫn thản nhiên, thong dong.
Nghe A Quý truyền tin như sấm rền, Diêu Hoàng theo bản năng liếc nhìn phản ứng của bốn cung nữ, ánh mắt lướt qua đã thu hết sắc mặt biến đổi của cả bốn người vào mắt.
Cuối cùng, cửa mở ra, Diêu Chấn Hổ, La Kim Hoa và Diêu Lân tranh nhau chạy ra, phía sau còn có bà đầu bếp là Ngô thị và hai cô nữ nhi của bà – Xảo Nương và A Cát – cũng kích động không kém.
“Mẹ!”
Thực sự gặp lại người thân sau hơn một tháng xa cách, Diêu Hoàng lập tức đỏ hoe mắt, nhào vào lòng mẫu thân, nước mắt lã chã rơi như chuỗi hạt.
La Kim Hoa liếc mắt đánh giá đám thị vệ và cung nữ lạ mặt kia, cố ý trêu nữ nhi thật to: “Trong cung ăn uống đúng là hơn hẳn bên ngoài, nhìn con kìa, lại mập ra rồi!”
Diêu Hoàng: “……”
Họa Mi cụp mắt che đi vẻ ghét bỏ – đúng là một người phụ nhân thô lậu!
Thấy Diêu Chấn Hổ cứ nhìn chằm chằm vào tám người họ, Trương Nhạc bước lên hành lễ, chủ động giới thiệu thân phận. Cửa nhà Diêu gia không lớn, tám thị vệ sẽ chia thành hai ca ngày đêm, cửa trước cửa sau mỗi nơi cắt cử hai người là đủ.
Nghe xong, Diêu Chấn Hổ cười ha hả: “Vương gia thật có lòng, có điều ngõ Trường Thọ nhà chúng ta mấy chục năm nay chẳng có trộm cắp gì, các vị canh ở đây chẳng phải phí mất tài năng sao? Hay là về phủ giúp vương gia làm việc đi?”
Trương Nhạc: “……”
Diêu Hoàng suýt nữa bị lời ngốc nghếch của phụ thân làm cho tức nghẹn, chẳng còn tâm trí thân thiết với mẫu thân nữa, vội lau nước mắt rồi quay sang nói:
“Cha à, đây là vương gia lo cho an toàn của con mới sắp xếp như vậy, con thấy rất yên tâm, cha đừng lo.”
Thấy nhi nữ cười ngọt ngào, Diêu Chấn Hổ lập tức đồng ý, vui vẻ hỏi Trương Nhạc:
“Các vị ăn cơm chưa? Nhà ta vừa hấp bánh bao xong, vào ăn đi?”
Trương Nhạc:
“Tạ ơn đại nhân, ti chức chúng ta đã dùng rồi, ngài mau đưa tiểu thư vào nghỉ ngơi đi.”
Sợ phụ thân mình lại nói thêm gây chuyện, Diêu Hoàng chủ động bảo Trương Nhạc tự thu xếp việc gác cửa, còn mình thì đưa cả nhà vào trong sân.
Hàng xóm láng giềng vì e ngại tám thị vệ, không dám theo vào, bèn ai nấy quay về nhà mình.
Trong tiểu viện Diêu gia, Diêu Hoàng đơn giản giới thiệu xuất thân của bốn cung nữ cho người nhà nghe, rồi nhìn về phía gian nam phòng ở nhà tây, bảo nha hoàn nhà mình là A Cát:
“Ngươi dẫn họ sang dọn lại phòng phía nam, sau này họ ở đó. Dọn xong thì nấu chút gì cho họ ăn.”
A Cát gật đầu rụt rè, trong lòng hơi sợ bốn cung nữ ăn mặc còn sang trọng hơn cả phu nhân nhà mình.
Diêu Hoàng lại dặn Họa Mi:
“Sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi đi, chưa cần làm gì vội.”
Họa Mi khẽ đáp “vâng” một tiếng.
A Cát liền dẫn bốn người rời đi.
Diêu Hoàng và người nhà vào nhà chính, đợi nhà bếp dọn thêm bát đũa cho cô xong rồi lui xuống, La Kim Hoa lập tức đóng cửa lại, mắt đỏ hoe, kéo tay nhi nữ nhìn từ trên xuống dưới:
“Bao lâu như vậy, con có bị bắt nạt, chịu uất ức gì không?”
Diêu Hoàng cười:
“Mẹ nghĩ nhiều rồi, có các ma ma trông chừng, mấy người tú nữ ở với nhau hòa thuận lắm, đến một câu nặng lời cũng chẳng ai nói đâu.”
La Kim Hoa:
“Ừ, nhìn sắc mặt con cũng hồng hào, quả là không gầy đi chút nào.”
Diêu Hoàng:
“Gầy mới lạ đó, chỗ bé xíu như vậy, không được chạy nhảy, có sức cũng chẳng được dùng, chẹp… thôi, mình vừa ăn vừa nói, con từ sáng đến giờ mới ăn mỗi cái màn thầu, đói muốn xỉu luôn rồi!”
Diêu Chấn Hổ trừng to mắt:
“Chỗ đó là hoàng cung, nơi phú quý nhất thiên hạ, mà chỉ cho con ăn màn thầu thôi sao?”
Diêu Hoàng:
“Chỉ có sáng nay là vậy thôi, vì màn thầu khô và nhạt, không dễ gây rối loạn dạ dày.”
Nói rồi nàng đẩy phụ thân sang một bên, chân tay mềm nhũn ngồi xuống chiếc bàn bát tiên bằng gỗ lim đỏ, dùng đũa gắp một cái màn thầu trắng nóng hổi – mùi vị quen thuộc, là tay nghề của mẫu thân – vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng đã thấy nhân bên trong.
Diêu Hoàng ăn liền một mạch nửa cái bánh bao, lúc này mới liếc mắt nhìn gia đình tam khẩu đang vây quanh ba mặt tròn mắt dòm nàng.
Diêu Lân nói:
“Nhìn giống muội muội ta rồi, chứ khi nãy ở ngoài, muội cứ như biến thành người khác.”
La Kim Hoa mắng yêu thương:
“Con thì biết gì, Diêu Diêu bây giờ là chuẩn Vương phi, từng cử từng động đều bị mấy thị vệ, cung nữ kia dòm ngó, không đứng đắn chút coi có được không?”
Diêu Hoàng cười:
“Đúng đó, ở trước mặt người ngoài thì phải diễn chút.”
Yêu Chấn Hổ lại tỏ ra không vui:
“Nhiều quy củ như vậy, mà Huệ Vương còn phế cả chân… Diêu Diêu, nói thật với cha, con có phải không muốn làm Vương phi không?”
Diêu Hoàng trợn mắt kinh ngạc:
“Cha nói gì vậy, con tất nhiên là muốn làm Vương phi chứ!”
Nói rồi, cô kể một lượt những lợi ích khi gả cho Huệ Vương, kể cả mấy phần thưởng vừa nhận được hôm nay.
La Kim Hoa nghe xong thì mừng rỡ:
“Ta biết ngay mà, Diêu Diêu giống mẹ, đầu óc nhanh nhạy.”
Diêu Chấn Hổ hừ một tiếng, quay sang nữ nhi mà nói:
“Đừng chỉ nghĩ tới mấy chuyện tốt đẹp. Gấm vóc lụa là chỉ là phù phiếm, cả đời người dài dằng dặc, người ở bên mới là quan trọng nhất. Con xem cha với mẹ con kìa, mẹ con mà giận là cha phải bưng trà rót nước, bóp vai đấm lưng hầu hạ bà ấy; mà mẹ vui thì cha phải dắt đi dạo phố, tay xách nách mang, mệt muốn chết! Huệ Vương thì sao? Chân tàn như vậy, đi đâu cũng không theo con được, ngược lại còn bắt con hầu hạ hắn ăn uống ị tè, thậm chí, thậm chí… hắn còn có sinh hài tử được hay không cũng chưa biết đó!”
Miếng bánh bao trong tay Diêu Hoàng đã đưa lên miệng, giờ thì cắn cũng không nổi nữa.
La Kim Hoa giơ đũa đập bốp lên tay trượng phu:
“Ông đang nói cái giống gì vậy hả, miệng chó không mọc được ngà voi!”
Diệu Lân cũng lên tiếng răn cha:
“Muội muội còn nhỏ, cha nói chuyện cho cẩn thận chút.”
Ca ca thì sống giữa đám võ biền, mấy lời thô tục sớm đã nghe đầy tai, nhưng muội muội thì khác.
Diêu Chấn Hổ giật đũa từ tay thê tử:
“Cha nói toàn là lời thật lòng. Cha phải để nữ nhi mình nghĩ cho rõ ràng. Huệ Vương bị thương trên chiến trường, cha kính phục hắn là một nam nhi cứng cỏi, nhưng không thể vì thế mà đem nữ nhi mình đẩy vào hố lửa.”
Diêu Hoàng thấy ấm lòng, không còn giận phụ thân nói linh tinh làm mất khẩu vị nữa, nàng cười:
“Cha, mấy điều cha nói con đều hiểu, có điều lúc đó con vốn đâu có quyền chọn, gả cho Huệ Vương là con đường tốt nhất cho con. Là con chủ động đưa mắt đưa tình trước, người ta chịu đón nhận, con đã rất cảm kích rồi. Giờ mà lại chê chân người ta thì chẳng phải là đồ vô ơn sao? Nhà mình có người như thế à?”
Diêu Chấn Hổ cứng họng:
“Không có… cha chỉ là…”
Diêu Hoàng đặt đũa xuống, liếc nhìn mẫu thân và ca ca vẫn đang âm thầm lo lắng cho cô, nghiêm túc nói:
“Con tận mắt thấy đó, Huệ Vương rất tuấn tú, lại có chiến công, một vị Vương gia vừa đẹp vừa tài như thế, nếu chân không có vấn đề thì đến lượt con chiếm được lợi sao? Làm người thì phải biết đủ, con đã hưởng lợi từ danh phận chính phi, thì cũng phải chấp nhận những bất tiện vì chân thương của chàng, có được có mất, vậy mới công bằng.”
“Cha, con thật lòng nguyện ý gả cho chàng. Thánh chỉ ban hôn cũng đã ban xuống rồi. Nếu cha thật lòng thương con, thì nên giống con, vui vẻ mà chuẩn bị chuyện xuất giá. Sau này Huệ Vương chính là con rể của cha, nếu cha cứ kén cá chọn canh, cố tình soi mói hay cứ nhắm thẳng vào vết thương của người ta mà nói, thì tức là cố tình làm con mất mặt. Ai khiến con không vui, con sẽ không thèm để ý tới người đó nữa.”
Ánh mắt cô nghiêm nghị, nói xong còn đảo mắt nhìn sang ca ca.
Diệu Lân giơ tay đầu hàng trước:
“Được được được, sau này ca ca chỉ khen thôi! Ai dám chê cười Vương gia, ca ca đấm kẻ đó!”
Diêu Hoàng:
“Đánh người là phạm pháp, dọa một trận là được rồi. Đừng để người ngoài bảo nhà ta ỷ thế hiếp người, hay Vương gia lòng dạ hẹp hòi không chịu được lời thật.”
Diên Lân gật đầu lia lịa.
La Kim Hoa thở dài:
“Cha con mà được một nửa sáng dạ như Diêu Diêu thì ta đã chẳng bạc đầu sớm như vậy.”
Diêu Chấn Hổ phản bác:
“Lại đến nữa rồi! Có đúng một sợi tóc bạc mà từ Tết đến giờ cứ nhắc mãi!”
La Kim Hoa:
“Một sợi rồi sẽ có sợi thứ hai. Ta đây là vì lo cho hai cha con nhà ông mới thành ra thế này!”
Diêu Chấn Hổ: “…”
Diêu Hoàng cười khoái chí, vừa xem kịch vui vừa chờ cha mình cầu cứu. Quả nhiên, Diêu Chấn Hổ vừa nhìn sang, cô liền nhướng mày hỏi vặn:
“Lời con mới nói, cha nhớ hết chưa?”
Diêu Chấn Hổ ấm ức đáp:
“…Nhớ rồi, Huệ Vương là con rể cha, chỉ có hắn chọn cha, chứ không có chuyện cha chọn hắn, đúng không?”
Diêu Hoàng cười tít mắt:
“Còn phải xem chàng chọn cha cái gì. Nếu chàng cố tình bắt bẻ vô lý, con chắc chắn sẽ đứng về phía cha.”
Diêu Chấn Hổ hài lòng ra mặt — thân khuê nữ, đúng là thân khuê nữ của ông!
…..
Ăn uống no nê xong, Ngô thị và Xảo nương thu dọn bát đũa. La Kim Hoa thì bảo trượng phu và nhi tử trông chừng trước sau sân, đề phòng có người lén nghe, còn hai mẫu tử thì thoải mái nằm trên giường đất trong buồng phía Đông, vừa phơi nắng vừa thủ thỉ tâm tình. Toàn nói chuyện Diêu Hoàng vào cung gặp gì, làm gì — mấy chuyện dính tới tú nữ và hậu phi thì không tiện cho phụ tử Diêu Chấn Hổ nghe.
Lúc đầu, La Kim Hoa vẫn còn thư thái. Đến khi nghe đến đoạn Đỗ Quý phi ghét bỏ nhi nữ mình, bà liền bật người ngồi dậy, cau mày nói:
“Xong rồi, nương nương không thích con. Mẹ chồng nàng dâu thường đã hay lục đục, đây lại là Đồ Quý phi nương nương, sau này mà muốn chèn ép con chẳng khác nào lấy tay đè con kiến!”
Diêu Hoàng thì đã có cân nhắc:
“Lúc con còn là tú nữ, bà ta tất nhiên có thể coi con như con kiến, muốn làm gì thì làm. Nhưng chờ con làm Vương phi rồi, địa vị hai bên coi như cũng xêm xêm, bà ta chỉ còn là trưởng bối trên danh nghĩa mà thôi. Dù là hoàng gia thì cũng phải nói lý, con không gây sự với bà, mà bà cố tình làm khó dễ, con sẽ đi tìm Hoàng hậu nương nương phân xử. Việc ầm lên, người mất mặt cũng là bà ta.”
Nàng xuất thân dân dã, vốn chẳng ai đặt kỳ vọng cao về phẩm hạnh. Có thô một chút cũng là bình thường. Nhưng Đỗ Quý phi thì khác — danh môn khuê tú, từ nhỏ đã mang trên lưng gánh nặng lễ nghi giáo dưỡng. Nếu bị tiếng xấu, trước tiên chính bà ta đã phải nghẹn một bụng.
La Kim Hoa gật đầu:
“Cũng phải xem thái độ của Huệ Vương nữa, coi nó với Đôc quý phi có thân không.”
Diêu Hoàng đáp:
“Vâng, gả sang đó rồi con sẽ từ từ quan sát.”
Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, Huệ Vương và Đỗ quý phi không thân lắm. Nếu thân thì lúc tuyển tú, hắn đâu có xem lời khuyên của Đỗ quý phi như gió thoảng bên tai.
Nắng chiều thật dễ chịu, hai mẫu tử nói chuyện một lúc thì Diêu Hoàng gối lên mẫu thân mà ngủ thiếp đi. Một giấc dài đến tận khi mặt trời sắp lặn, cô tỉnh dậy thấy cả người nhẹ nhõm, khoan khoái.
La Kim Hoa sai A Cát đi lấy nước rửa mặt cho con.
A Cát bước vào, lại còn dẫn theo cả cung nữ Họa Mi.
Thấy Diêu Hoàng đang xõa tóc, mặt mày lười biếng nằm trên giường, Họa Mi liền nhíu mày nói:
“Cô nương vừa ra khỏi cung mà đã quên hết quy củ lễ nghi học được trong cung rồi sao?”
A Cát đang đặt thau đồng lên giá rửa mặt thì khựng tay lại, La Kim Hoa vốn định lấy khăn giúp con rửa mặt thì cũng nhướn mày nhìn Họa Mi.
Diêu Hoàng mỉm cười, giọng bình thản hỏi:
“Ta làm gì không đúng à?”
Họa Mi hất cằm lên, liệt kê rõ ràng hai điều:
“Thứ nhất, cô nương đã mười bảy tuổi, không nên ngủ ngon lành trong phòng phụ mẫu nữa. Thứ hai, giữa ban ngày ban mặt, cô nương đường đường là tiểu thư nhà quan lại mà lại ngủ cả buổi chiều, như vậy là mất lễ nghi. Huống hồ, cô nương bây giờ còn là chuẩn Vương phi.”
Diêu Hoàng gật đầu, quay sang A Cát nói:
“Đi gọi Bách Linh và ba người kia đến đây.”
A Cát không dám hỏi gì thêm, chỉ làm theo lệnh cô.
Chẳng bao lâu, Bách Linh, Xuân Yến và Thu Thiền nối đuôi nhau bước vào. Diêu Chấn Hổ và Diêu Lân thì trốn trong chính sảnh nghe lén, Ngô thị và Xẻo nương đứng ngoài mái hiên.
Diêu Hoàng bảo Họa Mi lặp lại lời vừa rồi.
Họa Mi vẫn trịnh trọng, đứng đắn nhắc lại nguyên văn.
Diêu Lân bên ngoài nghiến răng, Diêu Chấn Hổ phải ngăn nhi tử đang định xông vào, thấp giọng nói:
“Mẫu thân con chưa gọi mình, đừng động.”
Con bé con đó, thê tử ông hoàn toàn đủ sức làm nó câm miệng, không cần phụ tử ông ra tay.
Trong buồng, Diêu Hoàng tạm thời không để ý đến Họa Mi, quay sang hỏi Bách Linh:
“Trước khi Đỗ quý phi nương nương sai các ngươi đến Trữ Tú Các, chắc đã có dặn dò gì chứ? Người ấy là để các ngươi lấy thân phận cung nữ của Dực Khôn Cung mà tới dạy ta quy củ, hay là vì thương ta không có người bên cạnh, nên đặc biệt ban thưởng các ngươi làm nha hoàn cho ta, từ nay phải coi ta là chủ, toàn tâm toàn ý hầu hạ ta?”
Xuân Yến và Thu Thiền là người mới, nghe hỏi thì theo phản xạ nhìn sang Bách Linh.
Bách Linh bỗng thấy căng thẳng trong lòng, vội vã cúi đầu đáp:
“Bẩm cô nương, nương nương đặc biệt ban bốn người bọn nô tỳ cho cô nương. Trước khi đi còn căn dặn nhiều lần, bảo bọn nô tỳ phải trung thành với cô nương, tận tâm hầu hạ.”
Thực tế, Dồ quý phi nương nương chẳng hề dặn dò như vậy. Nhưng vì giữ thể diện cho bà, nàng đành phải nói đẹp đôi chút.
Diêu Hoàng lúc này mới quay sang Họa Mi:
“Lời Bách Linh nói, có thật không?”
Họa Mi đành phải thừa nhận.
Diêu Hoàng tiếp lời:
“Đã vậy, ta là chủ, các ngươi là tớ, vậy ngươi nói ta nghe, có cái lý nào tớ dạy chủ nhân cách cư xử không?”
Họa Mi không phục:
“Nô tỳ cũng chỉ là muốn tốt cho cô nương…”
Diêu Hoàng lạnh nhạt đáp:
“Ta là chính Vương phi do hoàng thượng đích thân chỉ hôn. Lẽ nào ngu muội tới mức không phân biệt được đúng sai, để phải nhờ một nha hoàn như ngươi đến dạy dỗ?”
Họa Mi: “……”
Diêu Hoàng: “Nể tình ngươi là lần đầu phạm lỗi, ta chỉ phạt ngươi tự vả ba cái. Mong ngươi ghi nhớ sai lầm hôm nay, từ nay giữ đúng bổn phận, ăn nói cho cẩn trọng, kẻo để người khác bàn ra tán vào rằng nương nương không biết dạy cung nữ.”
Họa Mi: “……”
Diêu Hoàng: “Sao thế? Lúc làm cung nữ chẳng phải có ma ma dạy ngươi cách tự tát miệng à?”
Họa Mi biết bản thân không thoát khỏi hình phạt này. Liếc mắt nhìn sang trái là La Kim Hoa và A Cát, sang phải là ba người Bách Linh, cô nghiến răng nhịn nhục, chầm chậm giơ tay lên, tự tát mình ba cái — không mạnh, nhưng đủ khiến cô mất hết thể diện.
Có thể Bách Linh và những người khác không cười cợt, nhưng với kiểu người vốn luôn ngạo mạn như Họa Mi, loại “sỉ nhục” này là khó mà chịu nổi.
Diêu Hoàng nói tiếp:
“A Cát ở lại, bốn người các ngươi lui xuống đi. Nhớ kỹ, nếu không có việc gì cần bẩm báo, ta không gọi thì đừng ai tự tiện xuất hiện.”
Họa Mi là người lui đầu tiên, ba người Bách Linh cũng vội vàng đi theo.
A Cát thở phào nhẹ nhõm, La Kim Hoa nhìn nhi nữ đầy hài lòng — đúng là phải như thế! Đã sắp làm Vương phi rồi, sao có thể để một tiểu cung nữ trèo lên đầu mình được?