Vừa mới xác định sẽ đến trấn Linh Sơn, Diêu Hoàng sao có thể yên tâm chỉ lo ăn cơm?
Ngồi trở lại băng đá, Diêu Hoàng vui vẻ nhìn vị vương gia đối diện, lại nhấn mạnh thêm một lần:
“Trong lòng thiếp, vương gia không chỉ là vị phu quân tốt nhất kinh thành, mà còn là người phu quân tốt nhất thiên hạ này.”
Mặc dù nàng nghĩ ra cách này hoàn toàn là vì lo cho vương gia, nhưng vương gia lại không hề hay biết, Diêu Hoàng cũng không dám để hắn biết, sợ hắn phản cảm mà nhất quyết không chịu đi. Hơn nữa, nàng cũng không muốn để vương gia nghĩ rằng nàng đang coi hắn như một bệnh nhân cần được điều trị.
Chứng bệnh ở chân của Huệ vương gia đã bị ngự y tuyên bố là vô phương cứu chữa. Đôi chân ấy giờ như hai mảnh khuyết nhỏ trên viên ngọc quý, uống thuốc không có tác dụng, không uống cũng chẳng đau chẳng ngứa, không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày. Đã như vậy, tật ở chân Huệ vương cũng không thể gọi là bệnh nữa.
Huệ vương gia không bệnh, Diêu Hoàng cũng không định chữa chân cho hắn. Nàng chỉ muốn dẫn hắn ra ngoài nhìn ngắm thế giới, để hắn từ từ làm quen, để từng chút từng chút một, những cảm xúc đã lặng xuống theo đôi chân ấy có thể từ từ nổi trở lại.
Một vị vương gia tàn tật đến mức ngay cả Trúc viện cũng chẳng muốn rời khỏi, nay đột nhiên lại đổi ý, muốn đi tới tận trấn Linh Sơn cách hơn trăm sáu mươi dặm để tránh nóng — hẳn là vì tân vương phi của hắn muốn đi, cho nên Huệ vương gia mới bằng lòng vượt qua đủ mọi bất tiện khi xuất hành, bằng lòng chịu đựng sự nghèo nàn và đơn sơ nơi thị trấn nhỏ hẻo lánh, chỉ để khiến vương phi được như ý, để nàng vui lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT