“… Đúng thế.” Bùi Toa Toa mím môi, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Cô cảnh sát, trong vườn có nhiều muỗi lắm, chi bằng cô quay vào phòng khách cho đỡ bị đốt.”
Tô Ngôn cười càng tươi hơn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô ta vừa xuất hiện đã đi về phía bức tường kia. Cô lắc đầu nói: “Tôi đang định sang căn nhà bên cạnh để hỏi thăm một chút, cô tiện thể đi cùng luôn chứ?”
“Gì cơ?” Bùi Toa Toa thoáng thay đổi sắc mặt.
Tô Ngôn rút điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Hạng Dương. Cô chỉ là thực tập sinh, theo quy định không được phép hành động đơn độc trong bất cứ tình huống nào, luôn cần một cảnh sát chính thức đi cùng. Cất điện thoại xong, cô liền chủ động bước tới đẩy nhẹ Bùi Toa Toa về phía cổng rồi rẽ phải đi về hướng căn nhà nằm về phía đông.
Những căn nhà trong trang trại thôn phần lớn là nhà nhỏ hai, ba tầng, tuy nhiên một số gia đình trồng nho chỉ ở trong nhà một tầng trông khá cũ kỹ. Nhà của Bùi An thuộc kiểu thứ hai, tường bao được đắp bằng đất khiến tổng thể nhìn hơi lạc điệu với căn nhà.
Khi Tô Ngôn đến gần cổng căn nhà gỗ kia, Hạng Dương cũng nhanh chóng chạy theo sau: “Này… Tôi nói… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Đội trưởng Giang đâu rồi?”
“Đội trưởng Giang lát nữa sẽ qua.” Hạng Dương thò cổ nhìn vào sân nhà trống hoác: “Hình như không có ai ở thì phải, im ắng quá, ngay cả chút sinh khí cũng chẳng có, đừng nói là…”
Anh ta còn chưa kịp hỏi tiếp thì thấy ánh mắt của Tô Ngôn đã lướt qua vai mình, hướng về phía sau rồi cười khẽ: “Trùng hợp thật đấy, cô Bùi cũng đến nhà này à?”
Bùi Toa Toa vốn cố tình đi chậm lại, không theo sát hai người. Có lẽ sau một hồi do dự, cô ta lại quyết định đi theo không rõ vì lý do gì.
Hạng Dương lập tức im lặng, kín đáo quan sát hai người. Tuy ban đầu anh ta từng nghĩ Tô Ngôn là thực tập sinh phiền toái, nhưng dù sao anh ta cũng là cảnh sát chuyên nghiệp, nhạy cảm với tình huống là điều tối thiểu. Sau vài ngày làm việc chung, anh ta cũng đã phần nào tin tưởng cô. Vì thế anh ta lựa chọn im lặng và để Tô Ngôn xử lý.
“Vâng, tôi đến đây.” Bùi Toa Toa tiến đến bên cánh cổng gỗ cũ kỹ, luồn tay qua một kẽ hở nhỏ, khẽ gẩy một cái là cửa mở ra. Cô ta chẳng buồn liếc nhìn hai người còn lại, đẩy cửa xong liền bước vào nhà, dáng vẻ mang theo chút gì đó chột dạ.
Tô Ngôn và Hạng Dương trao đổi ánh mắt rồi cũng bước theo vào. Khi họ tới cửa chính thì thấy nó đã bị đẩy mở, bóng dáng Bùi Toa Toa đã khuất bên trong.
“Toa Toa đến à?” Một người đàn ông xuất hiện từ trong nhà, khoảng chừng ba mươi tuổi, tuy mặc đồ cũ nhưng trông vẫn sạch sẽ và tinh thần ổn định.
Điều bất ngờ là người đàn ông này không đứng mà đang ngồi trên xe lăn. Hóa ra vì thế nên cửa nhà không có bậc thềm như những căn khác.
“Dạ.” Bùi Toa Toa bước nhanh về phía anh ta, khẽ cúi đầu. Tô Ngôn không nhìn rõ nét mặt cô ta nhưng nghe thấy giọng nói có chút trách móc: “Anh lại ngồi ở cửa sổ nhìn ra ngoài cả buổi sáng nữa đúng không? Em đã nói là trưa mới đến mà. Nếu em không đến sớm thì chắc anh lại ngồi đấy suốt cả buổi rồi!”
“Không phải nhìn ra ngoài…” Người đàn ông cười gượng rồi quay sang hỏi: “Toa Toa, họ là…”
“Cảnh sát thành phố.” Giọng Bùi Toa Toa trở nên hơi lạnh nhạt: “Họ đến điều tra vụ án mạng xảy ra với du khách cách đây hai ngày, còn một người nữa đang trò chuyện với ba em ở trong nhà.” Nói xong, cô ta đặt tay lên vai người đàn ông như thể đang trấn an: “Anh đừng lo, họ chỉ đến hỏi vài câu, cứ trả lời những gì anh biết là được.”
Người đàn ông nở nụ cười nhẹ rồi ra hiệu mời khách: “Hai vị cảnh sát vào nhà rồi trò chuyện cho tiện.”
Tô Ngôn và Hạng Dương gật đầu bước vào, còn Bùi Toa Toa đẩy người đàn ông vào sau. Anh ta quay đầu lại nói nhỏ như trấn an cô ta: “Em đừng căng thẳng, chỉ là quy trình hỏi thăm thôi.”
Không gian trong nhà tương đối sạch sẽ, bài trí đơn giản với đồ đạc đều mang phong cách cũ kỹ. Tô Ngôn quan sát khắp một lượt, khi đến gần một cánh cửa mở hé, cô thấy bên trong là phòng ngủ đơn sơ với một chiếc giường, một cái TV cũ, phần còn lại là vật dụng thường nhật – rất đơn giản.
Hạng Dương khẽ ho một tiếng rồi bắt đầu đặt ra những câu hỏi thông thường. Người đàn ông cũng nghiêm túc trả lời từng câu một. Từ cuộc đối thoại, họ biết người này tên Trương Lương, mồ côi cha mẹ từ nhỏ và hiện đang sống một mình.
Trong suốt cuộc trò chuyện, Tô Ngôn đứng phía sau Hạng Dương không rời mắt khỏi biểu cảm của hai người đối diện. Ánh mắt cô sau đó chuyển sang quan sát ngưỡng cửa. Cô nhận ra có vài vết cắt ngọt lịm tại mép cửa, nhưng trong đó có một điểm rõ ràng khác biệt, cho thấy nơi này từng có bậc thềm nhưng đã bị tháo bỏ.
Bùi Toa Toa nhận ra ánh mắt của cô liền dịch người đứng chắn ngay trước điểm đó.
Tô Ngôn thu mắt, cảm thấy hành động của cô ta có chút buồn cười. Vài phút sau, Hạng Dương trên cơ bản đã hỏi hết thông tin cần hỏi, vì Trương Lương đi đứng không tiện nên ngày thường rất ít ra ngoài, cũng không cung cấp được thêm tin tức nào. Hạng Dương thất vọng nhưng cũng không làm gì được, nghề này của bọn họ chính là như vậy, đa số thời gian đều là cố gắng tìm kiếm cách đột phá trong quá trình điều tra.
“Nếu không còn chuyện gì khác…” Bùi Toa Toa nãy giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng: “Sức khỏe anh ấy không được tốt, phải nằm trên giường nghỉ ngơi một lát rồi mới ngồi tiếp được.”
Hạng Dương đáp: “Vậy chúng tôi đi trước, vẫn là phải cảm ơn anh Trương đã phối hợp.”
“Vâng.” Trương Lương được Bùi Toa Toa đẩy ra tiễn khách: “Mau chóng phá án là nguyện vọng của cả thôn chúng tôi.”
“Không cần tiễn nữa.” Hạng Dương đứng ở cửa ra vào khoát tay, quay đầu ra hiệu Tô Ngôn đi nhanh, Giang Ly vẫn còn ở nhà Bùi An chờ bọn họ trở về.
Tô Ngôn ngồi xổm xuống sờ vào vết cắt dưới khung cửa, thở dài có chút tiếc nuối: “Sau khi cắt không được xử lý chống ăn mòn và chống ẩm như những chỗ còn lại nên chỗ này bị biến dạng rồi.”
Bùi Toa Toa vừa định mở miệng thì bị Trương Lương dùng ánh mắt ngăn lại. Anh ta tự mình lăn bánh xe lăn tiến lên, quan sát kỹ rồi gật đầu nói: “Vị cảnh sát này nói đúng, chỉ là lúc đó tôi mang cái thân thể như này về nhà, thực sự chẳng nghĩ được nhiều đến thế.”
“Trương Lương, anh…!” Bùi Toa Toa muốn anh ta đừng nói thêm nữa.
Nhưng Trương Lương lắc đầu với cô ta: “Toa Toa, giấu cũng chẳng có ích gì, hơn nữa hai vị cảnh sát chỉ cần điều tra thêm một chút về cánh cửa này là sẽ biết quá khứ của anh thôi.” Anh ta có vẻ rất điềm đạm, khi nói ánh mắt cũng rất bình thản: “Tôi thực ra từng có tiền án, vết thương ở thắt lưng này là lúc ở trong trại giam không cẩn thận bị ngã, tình trạng nặng nên tạm thời được thi hành án ngoài trại. Đến cuối năm ngoái mới chính thức mãn hạn tù.”
Hạng Dương nhíu mày: “Anh phạm tội gì?”
“Lúc ấy còn trẻ lại mới vào thành phố, chỉ là đánh nhau với một đám người, nhưng người tôi đánh lại bị thương nghiêm trọng.” Trương Lương có chút hối hận: “Bị phạt là đúng, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ trở thành người như thế nào.” Nói tới đây anh ta còn thành khẩn quay sang Tô Ngôn giải thích: “Vị cảnh sát này, chắc cô thấy biểu hiện của Toa Toa đặc biệt kỳ quái, thật ra là em ấy sợ các người biết được chuyện này sẽ chuyển sang nghi ngờ tôi, dù sao tôi cũng là người có tiền án.”
Nếu như vậy, hành vi kì lạ của Bùi Toa Toa cũng được giải thích một cách thỏa đáng.
Tô Ngôn nhìn ra được sự thân thiết giữa hai người, quan hệ có lẽ không bình thường chút nào, nghe vậy cười: “Cô Bùi quá lo lắng rồi, cảnh sát chúng tôi sẽ không có có chuyện nghi ngờ vô căn cứ, anh Trương đúng là có tiền án, nhưng chúng tôi cũng sẽ không vì chuyện này mà phân biệt đối xử với anh ấy.”
Hạng Dương cũng gật đầu đồng ý sau đó dẫn Tô Ngôn đi khỏi.
“Giác quan của em rất nhạy bén, không tệ.” Trong lúc hai người trở về, Hạng Dương không nhịn được lên tiếng khen ngợi, thật lòng mà nói lúc nãy anh ta không hề để ý đến Bùi Toa Toa, vậy mà Tô Ngôn lại phát hiện ra cô ta bất thường, năng lực quan sát thật đáng ghi nhận.
“Về phần Trương Lương, những gì anh ta khai không giống như đang nói dối, mấy chuyện này về đồn điều tra một chút là ra.” Anh ta lắc đầu: “Đúng là nhìn không ra Bùi Toa Toa là người giàu tình cảm, một cô gái tốt lại đi tìm một người bạn trai như vậy, còn phải chăm sóc suốt ngày. Không biết ba cô ấy có đồng ý không nữa.”
“Con cái trưởng thành không còn chịu sự quản lý của mẹ nữa, hơn nữa bí thư Bùi chưa hẳn đã biết.” Tô Ngôn đáp lại, lông mày cô nhíu chặt như có điều suy nghĩ.
Hai người băng qua đường, Giang Ly vừa từ trong nhà Bùi An đi ra, sau khi tụ hợp lại thì Hạng Dương thuật lại cho Giang Ly về tình huống đại khái của Trương Lương, Giang Ly khẽ gật đầu: “Vẫn cần xác minh lại một chút.”
“Được, đội trưởng Giang, vậy chúng ta đi tới nhà tiếp theo chứ?”
Giang Ly và Hạng Dương đi một đoạn mới phát hiện Tô Ngôn không đi theo, họ quay đầu lại thì thấy cô đang chổng mông nhìn cái gì đó trong cống thoát nước. Hạng Dương cảm thấy hành vi này có chút phản cảm, bất đắc dĩ bước tới: “Này, nhìn gì đấy? Mùi nước cống không dễ ngửi đâu…”
“Nơi này.” Tô Ngôn vươn tay đẩy đám cỏ dại trong cống thoát nước ra, trong đó có hai trái thanh long đã đổi màu bị kiến bâu lại.
Giang Ly đi tới, đôi mắt đen láy chợt lóe lên.
Tô Ngôn ngẩng đầu lên, im lặng nhìn anh. Hai người trong nháy mắt cùng nghĩ đến một khả năng.
Đoạn cống thoát nước này nằm giữa trang trại và nhà Trương Lương, mặc dù chuyện có hoa quả rơi xuống không nói lên điều gì, nhưng dường như lại mang đến cho họ một suy nghĩ mới.
Ngày vụ án phát sinh Nghê Duyệt vì cái gì mà tự rời khỏi trang trại? Phụ nữ mà… Rất dễ thông cảm, nếu lúc ấy có một người tàn tật đến xin giúp đỡ, cô ấy nhất định sẽ không cảnh giác, đúng không?