Thôn Đại An nằm ở hướng Tây Bắc của thành phố Nam Thành, khá xa trung tâm thành phố. Nơi đây có ngọn núi Thanh Thủy và người dân sống với lối sống giản dị mộc mạc.

Trước giờ, ban đêm ở thôn luôn yên tĩnh, nhưng hôm nay không khí lại có phần ồn ào hơn thường lệ. Tiếng còi cảnh sát vang lên đột ngột phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm. Dưới chân làng, bên con suối nhỏ, rất đông người tập trung lại, ánh sáng từ đèn xe cảnh sát và xe cứu thương sáng chói giữa đêm tối. Các dải phân cách chặn ngang con suối, ánh đèn mờ chiếu lên những khuôn mặt trầm ngâm của đám người đang đứng vây quanh.

Vài năm trước, thôn còn khá lạc hậu, nhưng những năm gần đây khi thành phố Nam Thành chú trọng phát triển dịch vụ du lịch nông thôn, lại thêm Đại An nổi danh với nghề trồng nho, nơi này cũng dần đổi thay, phát triển hơn.

Mặc dù hiện tại đa phần khách đến thôn Đại An là người thành thị tham quan, cảnh sắc cùng cuộc sống ở đây vẫn đậm nét đơn sơ, mộc mạc của vùng quê, nhưng thực tế phần lớn người dân đều khá giả, ra vào bằng ô tô cá nhân. Bề ngoài bình thường không có gì đặc biệt, nhưng nếu biết rõ về gia cảnh thì không ai dám xem thường.

Mùa hè này không phải mùa thu hoạch nho, nhưng Đại An vốn giữ được môi trường trong lành, núi non xanh tươi, nước suối trong vắt vẫn thu hút khá nhiều khách du lịch đến nghỉ dưỡng. Qua nhiều năm quy hoạch và xây dựng, các công trình du lịch trong làng gần như hoàn thiện, tiếng tăm ngày càng vang xa trong mắt khách ngoài thành phố.

Thái Thành Tể cầm đèn pin đi chậm rãi tới bãi đá cuội bên bờ sông. Đêm trên núi có chút se lạnh, những viên đá ướt gần mép nước khá trơn.

“Đệch...” Anh ta ngừng bước, lảo đảo một chút rồi thở dài: “Người ta bảo đời trước gây nhiều nghiệp thì đời này làm cảnh sát hình sự. Tôi đoán kiếp trước mình chắc chắn là đại ác nhân nên giờ không chỉ làm cảnh sát hình sự mà còn là thành viên đội chuyên án nữa!”

Hạng Dương đứng bên cạnh thấy có người dân đang quan sát gần đó liền ra hiệu cho đội kỹ thuật đi theo phía sau. Ban đêm không nhìn rõ lắm, nhưng vẫn thấy một người nằm sấp bên mép suối, nửa thân dưới ngập trong làn nước lạnh giá.

Họ là đội chuyên án trực thuộc Đội điều tra hình sự thành phố Nam Thành, chuyên phụ trách những vụ án lớn, do thành phố giao hoặc phối hợp với các đơn vị khác điều tra. Hai người vừa trải qua vụ án giết người dùng dao vài ngày trước, giờ lại đến thôn Đại An với cặp mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

Sau khi chào hỏi vài cảnh sát trực tại đồn, pháp y Trương Khải Sơn cùng hai đồng nghiệp tiến hành kiểm tra tỉ mỉ. Thái Thành Tể quay người, nhìn thấy người chết được phủ bằng tấm chăn đang để hở một phần, mặt tái xanh và xám xịt.

Tiếng khóc nghẹn ngào bên tai, anh ta hỏi một cảnh sát: “Người đó là người thân của nạn nhân à?” Vừa nói vừa chỉ về phía người đàn ông mặt mày lem luốc đang khóc bên dải phân cách.

Cảnh sát đó nhìn lướt qua, lắc đầu nhẹ: “Không, là bạn trai của người chết, cả hai đến thôn Đại An nghỉ mát cùng nhau.”

Thái Thành Tể trầm ngâm suy nghĩ, còn Hạng Dương đột nhiên đứng thẳng người, gọi lớn: “Đội trưởng Giang!”

“Đội trưởng Giang!” Thái Thành Tể cũng nhận ra người đàn ông đang tháo dải phân cách bằng một tay, tay kia đeo găng, động tác nhịp nhàng với Hạng Dương. Anh ta bước lại chào hỏi: “Đội trưởng Giang, anh đã về.”

Giang Ly gật đầu đáp lễ khiến mọi người trong đội điều tra hình sự có mặt đều ngạc nhiên, kể cả Trương Khải Sơn cũng chau mày thắc mắc. 

Anh cao khoảng 1m85, dù mặc đồ rộng rãi thường ngày nhưng cơ bắp săn chắc rõ nét, tỏa ra khí thế áp lực vô cùng mạnh mẽ.

Thái Thành Tể và Hạng Dương nhanh chóng tập trung hỏi chuyện Giang Ly, trao đổi qua lại nhanh chóng về tình hình hiện tại. Thấy Giang Ly cau mày quan sát xung quanh, Thái Thành Tể nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Giang, vụ án bên kia của anh… đã kết thúc chưa?”

Giang Ly là đội trưởng trẻ tuổi nhất của đội hình sự trinh sát thành phố Nam Thành. Từ khi vào nghề đã gắn bó với lĩnh vực điều tra hình sự, từng tham gia phá nhiều vụ trọng án lớn trên cả nước và lập nhiều thành tích. Anh thường xuyên được điều động hỗ trợ các đơn vị khác, vì vậy đội chuyên án cũng quen với việc anh thỉnh thoảng vắng mặt đột ngột.

“Thế nào, thế nào rồi?” Hạng Dương cũng hăng hái theo: “Chắc là mọi chuyện đã được giải quyết suôn sẻ đúng không? Quân cảnh liên hợp… Thật sự là một trận đánh hiếm thấy.” Mặc dù bọn họ nghe qua vài tin tức, nhưng thực tế diễn biến ra sao thì không rõ, chỉ nghĩ rằng khi quân cảnh cùng hành động thì chắc chắn sẽ dễ dàng như trở bàn tay.

Giang Ly mím chặt môi mỏng, vết nhăn trên trán càng hiện rõ hơn. Thái Thành Tể và Hạng Dương thấy vậy cũng im lặng, vì họ đã là cộng sự nhiều năm, hiểu rõ biểu cảm ấy nghĩa là gì. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, biết vụ án này lớn đến mức ngay cả chính quyền tỉnh cũng chưa giải quyết được.

Ba người đang đứng gần chiếc xe cảnh sát ngoài dải phân cách không để ý có một bóng người đứng lặng bên cạnh xe. Khi nghe đến cụm từ “quân cảnh liên hợp” của Hạng Dương, người đó lặng lẽ rời đi.

Khi bóng dáng ấy tách ra đã tạo ra vài tiếng động nhẹ, Giang Ly quay đầu nhìn về phía người mảnh khảnh trong bóng tối đó đồng thời cau mày: “Người đó là…”

Dưới ánh đèn nhấp nháy xanh đỏ, có thể thấy đối phương là một cô gái, mặc áo khoác mỏng, dáng cao khoảng 1m65, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn như bàn tay, ánh mắt sáng trong.

“Cô ấy… À!” Thái Thành Tể cố với cổ nhìn rồi nhún vai: “Gần đây đội chúng ta đang thiếu người mà. Đội trưởng Giang, hai tháng trước anh bị điều động, rồi thành phố còn thành lập thêm hai tổ chuyên án nên lại mất thêm hai người nữa. Vài hôm trước Phó đội trưởng Từ lo đến mức tóc sắp rụng hết, làm báo cáo xin điều người từ các đồn cơ sở lên nhưng bị Cục trưởng bác bỏ. Hết cách, họ đành điều thực tập sinh mới của văn phòng sang tổ chuyên án...”

“Thực tập sinh à.” Giang Ly mặt không đổi sắc.

Hạng Dương vội vàng giải thích: “Đội trưởng Giang, anh nên nói chuyện với phó đội trưởng Từ đi. Giao cho chúng ta một thực tập sinh chỉ biết báo cáo thì làm được gì? Đội chuyên án đâu phải là nơi để báo cáo… Mà nghe nói cô ấy vừa gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng, mới về đội có hai ngày thôi.”

“Đừng nói chuyện linh tinh, làm việc đi!” Giang Ly đáp, “Chuyện khác để về Cục rồi bàn.”

Hai người hiểu ngay ý anh, rõ ràng đội trưởng Giang không muốn giữ thực tập sinh này. Cũng đúng thôi, tổ chuyên án khác hẳn các bộ phận khác, chuyện ăn ngủ thất thường đã thành cơm bữa. Ra ngoài làm nhiệm vụ có khi còn phải chui rúc mấy ngày dưới gầm cầu cũng không phải chuyện lạ. Điều kiện thì khắc nghiệt, đến cả đàn ông trai tráng còn chưa chắc chịu nổi, huống chi là một cô gái nhỏ nhắn thích chưng diện. Cả đội trên dưới ai cũng bận rộn như chạy giặc, dù là thực tập sinh nam hay nữ, chẳng ai có thời gian và sức lực để kèm cặp.

Thái Thành Tể và Hạng Dương đều đồng ý, nhưng nét mặt khác biệt. Thái Thành Tể tiếc nuối lắc đầu, anh ta nổi tiếng là “cẩu độc thân vạn năm” trong Cục, vì công việc bận rộn mà hiếm khi tiếp xúc với nữ giới. Đội có một cô gái mà chưa đầy hai ngày đã phải trả về, thật sự rất đáng tiếc.

Đi được vài bước, Giang Ly bất ngờ dừng lại, hỏi: “Thái Bao, giải thích cho tôi tại sao một cảnh sát không chính thức lại có mặt tại hiện trường vụ án?”

Thái Thành Tể sững người, vội đáp: “Đội trưởng Giang… Thực tập sinh cũng không bị cấm xuất hiện ở hiện trường mà…” Nhìn thấy sắc mặt Giang Ly có phần khó chịu, anh ta đứng thẳng người nói tiếp: “Lúc nhận tin báo, trong cục chỉ có một xe cảnh sát, tôi hỏi xem ai biết lái xe van, Tô Ngôn nói cô ấy biết.”

Giang Ly nghe đến đó thì mắt giật liên tục rồi bước nhanh đến bờ suối.

Hạng Dương và Thái Thành Tể nhìn nhau, vội theo đi kiểm tra. Nếu chỉ một người chết thì cảnh sát thành phố không cần huy động lực lượng lớn đến thế. Điều quan trọng là đây đã là thi thể thứ hai được tìm thấy trong vòng một tháng ở thôn Đại An, nên mới có đội chuyên án từ Cục thành phố tham gia.

Khi bước đến gần thi thể, Giang Ly khom người xuống cẩn thận quan sát xung quanh. Lúc này pháp y Trương Khải Sơn gần như đã hoàn tất kiểm tra sơ bộ, khuôn mặt tròn trịa mang theo chút ý cười: “Tôi thấy phải tặng cậu danh hiệu lao động tiên tiến mới được. Sáng nay vừa nghe lãnh đạo thông báo cậu sắp trở lại, thế mà chưa nghỉ ngơi được ngày nào đã lao ra hiện trường làm việc rồi?!”

“Ngày hôm qua tôi đã về tới thành phố Nam rồi, nằm ở nhà ngủ cả ngày, chi bằng ra ngoài vận động tay chân một chút còn hơn.” Giang Ly đứng dậy nhìn xung quanh, khẽ vặn cổ vài cái.

“Nạn nhân lần này tương tự lần trước. Cả hai đều là nữ, khoảng 20 tuổi, tóc dài…” Trương Khải Sơn ngừng một lát, “Còn khác nhau hay không thì phải chờ kiểm tra kỹ ở Cục mới rõ. Về lai lịch, một người là dân địa phương, một người là khách du lịch.”

Giang Ly gật đầu cảm ơn.

Trương Khải Sơn ra hiệu cho hai người nhấc thi thể vừa lấy lên khỏi nước cho vào túi đựng thi thể rồi kéo khóa. Vì địa hình không bằng phẳng, dưới là đá trơn nên việc khiêng khá khó khăn.

Người đi phía sau bất ngờ trượt chân ngã, người trước cũng không kịp phản ứng chỉ kịp hét lên. Túi thi thể rơi xuống đất, bị bung khóa, thi thể bên trong lộ ra.

Mọi người chỉ biết ngước nhìn, Thái Thành Tể không dám nhìn thẳng, vỗ đầu mình. Anh nghĩ Tô Ngôn chắc chắn sẽ hét lên vì sợ hãi.

Nhưng không như mọi người dự đoán, túi thi thể không chạm đất mà được một đôi tay nhỏ nhắn chắc chắn đỡ lấy.

Tô Ngôn mím môi nhìn túi thi thể trong tay, tóc và một cánh tay người chết lộ ra ngoài, bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai cô. Chỉ cần quay đầu là thấy ngay.

Cô thở dài nhẹ nhàng, cúi người đặt túi thi thể xuống đất, nhanh chóng kéo cánh tay nạn nhân vào lại rồi khóa lại. Cô ngước nhìn người đang nằm dưới đất: “Anh không sao chứ?”

“…” Thái Thành Tể mắt mở to, Hạng Dương cũng trợn tròn mắt, há hốc miệng, một lúc lâu sau mới thốt lên: “Kỳ tài…”

Người này nếu không làm cảnh sát hình sự thì quả thật đáng tiếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play