Khi hoàn tất quá trình khám nghiệm sơ bộ hiện trường thì trời đã về khuya. Đám đông hiếu kỳ ban đầu cũng đã giải tán hết, chỉ còn sót lại vài người dân cùng cán bộ thôn ở lại.

Thật ra sự việc lần này cũng chưa đến tai nhiều khách du lịch, phần lớn họ chỉ tình cờ bắt gặp trong lúc đi nghỉ dưỡng, trong lòng chắc cũng than thầm xui xẻo, nửa đêm nửa hôm lại chứng kiến cảnh tượng chẳng mấy vui vẻ này. Chết người mà, có gì để xem đâu? Nhưng đối với dân địa phương thì hoàn toàn khác. Họ đã sinh sống ở thôn Đại An bao nhiêu năm, xưa nay ngôi làng này vốn yên bình, ngoại trừ những chuyện thường tình như sinh lão bệnh tử, chưa từng có biến cố nghiêm trọng. Chuyện trộm vặt như mất gà cũng hiếm xảy ra, vậy mà giờ lại xuất hiện án mạng, đã thế còn là hai vụ chỉ trong vòng một tháng, khiến ai nấy đều cảm thấy bất an.

“Các đồng chí cảnh sát vất vả rồi…” Bí thư thôn Đại An, thấy họ chuẩn bị rời khỏi hiện trường liền bước tới gần chiếc xe cảnh sát. Ông ta chừng ngoài năm mươi, đầu hói, ăn mặc giản dị, nét mặt đầy âu lo: “Tôi chỉ mong các anh sớm tóm được hung thủ, không thì nếu tin này lan ra ngoài, danh tiếng thôn chúng tôi e là…”

Đám người dân đứng gần đó nghe vậy cũng thấp thỏm. Mùa du lịch đang đến gần, chuyện này nếu không giải quyết nhanh chóng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lượng khách. Mà không có khách du lịch thì đồng nghĩa với không có thu nhập.

Sau khi Thái Thành Tể an ủi mọi người vài câu, anh ta bước lên xe cảnh sát. Lúc chiều họ đến hiện trường cùng đội kỹ thuật, chen nhau ngồi trong một chiếc xe duy nhất. Giờ quay về, xe riêng của Giang Ly đã cho đội kỹ thuật mượn, nên trên xe lúc này chỉ còn bốn người: Tô Ngôn, Thái Thành Tể, Giang Ly và Hạng Dương.

Tô Ngôn chủ động ngồi vào ghế lái, Thái Thành Tể vào ghế phụ, chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên con đường quốc lộ tối mịt không có đèn chiếu sáng. Miệng Thái Thành Tể không ngừng hoạt động. Tô Ngôn mới gia nhập đội chuyên án chưa đầy hai ngày, mọi người đều bận rộn nên hôm nay mới có thời gian trò chuyện làm quen.

Chỉ có điều phần lớn là Thái Thành Tể độc thoại, thỉnh thoảng mới có tiếng nữ nhẹ nhàng đáp lời. Hạng Dương ngồi sau nghe mãi cũng chán, nhìn Giang Ly đang nhắm mắt nghỉ ngơi rồi lại quay ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa, mở miệng: “Tôi nói này em gái, đoạn đường này không có hạn chế tốc độ, em có thể nhấn ga mạnh tay hơn một chút.” Với kiểu chạy rề rề này, cùng lắm cũng chỉ 60 km/h, xe đội kỹ thuật đã bỏ họ lại từ lâu, đến nơi chắc trời gần sáng.

Tô Ngôn siết chặt vô lăng, im lặng vài giây rồi mới đáp: “Trời tối thế này, an toàn vẫn là quan trọng nhất.”

“…” Hạng Dương sửng sốt vì không ngờ được câu trả lời như vậy. Lát sau, anh ta nghe thấy Thái Thành Tể hùa theo trêu chọc rằng một người đàn ông như anh lại đi so bì với một cô gái. Không còn lời nào để cãi, Hạng Dương đành bắt chước Giang Ly nhắm mắt làm thinh. Ai bảo anh ta không biết lái xe van, đành chịu mắng vậy!

Kim đồng hồ điểm một giờ sáng, không khí trong xe cũng trở nên trầm lặng. Dù có hoạt bát tới mấy thì Thái Thành Tể cũng khó lòng chống lại cơn buồn ngủ. Nếu không phải vì muốn gây ấn tượng tốt, có lẽ anh ta đã ngáy khò khò từ sớm. Ở ghế sau, Hạng Dương cũng đã ngủ mê mệt, miệng hơi há ra, tiếng ngáy vang đều.

Giang Ly đột ngột mở mắt, từ gương chiếu hậu anh thấy được nửa gương mặt của Tô Ngôn ở ghế lái. Vài giây sau, anh nói: “Dừng xe phía trước, tôi sẽ thay cô lái.” Dù sao cô cũng chỉ là sinh viên thực tập từ trường Cảnh sát mới được điều tới. Mặc dù Cục không có chính sách đặc biệt ưu ái nữ giới nhưng cũng không thể để cô vừa bắt đầu công việc đã thấy nản lòng được.

Tô Ngôn chớp mắt vài cái mới nhận ra Giang Ly đang nói chuyện với mình. Ban đầu cô định từ chối, bảo mình không mệt, nhưng nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc của đồng nghiệp lúc cô tay không nâng thi thể liền thay đổi lời nói: “Vâng.” Dứt câu, cô suýt thì theo thói quen bấm ngón tay trái vào da nhưng kịp thời dừng lại, chỉ khẽ đưa tay vuốt mớ tóc bên tai.

Cô không nói gì thêm, Giang Ly cũng chẳng phải người ưa tán gẫu khiến bầu không khí hơi ngượng ngập. Xe chạy thêm vài phút thì ra tới đường lớn. Tô Ngôn bật đèn báo dừng, đạp phanh. Theo thói quen, cô nhìn vào kính chiếu hậu, lập tức bị ánh đèn pha xe phía sau làm lóa mắt.

Lúc này Hạng Dương lơ mơ tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Tôi tưởng tới trụ sở rồi… Sao lại dừng giữa đường thế này?”

Giang Ly tháo dây an toàn: “Tôi đổi chỗ với cô ấy.”

“Ồ, tôi cũng nhân tiện xuống ‘giải quyết’ một chút.” Hạng Dương rùng mình mở cửa, nhất thời quên mất hiện tại không giống ngày xưa toàn nam giới, lời nói chẳng cần kiêng dè.

Thấy cả hai người phía sau đều rời xe, Tô Ngôn cũng tháo dây an toàn chuẩn bị đổi chỗ. Nhưng đúng lúc cô định mở cửa thì chiếc xe phía sau lại lao nhanh đến, nháy đèn liên tục.

Tô Ngôn nheo mắt vì bị ánh sáng chói, chưa kịp phản ứng thì tai cô đã nghe thấy tiếng động cơ rú lên dữ dội cùng âm thanh ma sát gắt gao giữa lốp xe và mặt đường. Khói xe nồng nặc xộc vào mũi.

“Lên xe mau!” Cô lập tức quát lớn, sắc mặt thay đổi.

Hạng Dương còn đang loay hoay định tìm chỗ giải quyết thì bị tiếng hét làm cho giật mình. May thay, Giang Ly phản ứng cực nhanh, quét mắt qua tình huống rồi lập tức kéo Hạng Dương trở lại, mở cửa nhét anh ta vào trong xe rồi cũng lên theo, đóng sầm cửa lại. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Tiếng động khiến Thái Thành Tể tỉnh giấc, anh ta quay đầu lại nhìn Hạng Dương đang ôm đầu rên rỉ: “Gì vậy trời… xảy ra chuyện gì sao…”

Chưa kịp nói hết câu, xe đã lao vụt đi với tốc độ đáng kinh ngạc. Thái Thành Tể bị giật ngược ra sau, lưng đập vào ghế đau điếng. Còn Hạng Dương thì vừa ngồi dậy đã bị đập đầu vào cửa kính, thêm một vết sưng mới đối xứng với vết cũ.

“Trời đất… Đội trưởng Giang, chuyện gì thế này?” Hạng Dương ôm đầu mở mắt, cuối cùng cũng nhận ra xe đang phóng như bay, nhanh gấp đôi lúc trước.

Giang Ly nghiêm mặt nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt dõi theo chiếc xe phía sau đang bám sát không buông.

Dù chưa rõ nguyên do nhưng Thái Thành Tể và Hạng Dương cũng cảm thấy rõ ràng chiếc xe kia đang cố truy đuổi họ. Hạng Dương lo lắng vỗ vào ghế trước: “Em gái, tăng tốc nữa đi! Không là bị đuổi kịp bây giờ!”

Tô Ngôn quan sát phía sau rồi khẽ lắc đầu: “Chân ga đã đạp hết mức rồi. Xe kia chắc đã được độ lại, vượt trội hơn xe này nhiều. Chạy kiểu gì cũng không thoát.”

“Vậy… chúng ta nhảy khỏi xe?” Hạng Dương run giọng đề nghị. Nếu mục tiêu của đối phương là chiếc xe van, vậy thì họ có thể thoát bằng cách tản ra chạy trốn. May mắn là đội kỹ thuật không ngồi xe này, nếu không vật chứng sẽ gặp nguy hiểm.

Rất có thể chiếc xe kia có liên quan tới vụ án tại thôn Đại An, và đây có thể là một mắt xích quan trọng của vụ việc.

“Ngồi yên.” Tô Ngôn chẳng phản bác đề xuất kia nhưng giọng cô vẫn thản nhiên như cũ. Ngay sau đó, cô đạp phanh gấp, quay vô-lăng điều khiển xe đảo chiều đột ngột.

Két ——

Lốp xe nghiến xuống mặt đường phát ra tiếng chói tai, chiếc xe xoay ngoắt, đối đầu trực diện với xe phía sau rồi ngay lập tức quay đầu chạy theo hướng ngược lại.

Chiếc xe truy đuổi rõ ràng không ngờ tới cú phản đòn này. Khi định quay đầu thì tay lái loạng choạng, kỹ thuật điều khiển quá kém.

Dù vẫn thắt dây an toàn, Thái Thành Tể vẫn bị nghiêng người vì chuyển hướng đột ngột. Còn Hạng Dương thì lại bị văng xuống gầm ghế lần nữa, trông thảm hại không để đâu cho hết.

Giang Ly giữ được thăng bằng, nhưng khi liếc nhìn Tô Ngôn, ánh mắt anh rõ ràng mang theo sự đánh giá sâu sắc.

Dù tạm thời tạo được khoảng cách nhưng chiếc van của họ không thể đọ với chiếc xe được nâng cấp phía sau, Tô Ngôn chỉ có thể chạy hết tốc độ.

Hạng Dương ôm chặt ghế của Thái Thành Tể, trong lòng lẩm bẩm cầu nguyện bình an. Từ góc nhìn của anh ta có thể thấy bóng lưng Tô Ngôn ngồi thẳng lưng phía trước.

Bên tai anh ta như vang vọng lại câu nói dịu dàng ban nãy: “Tôi nghĩ lái xe an toàn vẫn là quan trọng nhất.”

Ai mới là người nói câu đó nhỉ?

Phụ nữ… đúng là không thể tin nổi.

Ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play