“A… A!” Chiếc xe tải từ phía sau bất ngờ vượt lên ngang hàng khiến Thái Thành Tể co rúm người lại hét lên.

Tiếng hét của anh ta cùng với tiếng còi xe tải khiến Tô Ngôn phải nhanh chóng xoay vô lăng, cố gắng lách qua chiếc xe tải trong gang tấc.

Thái Thành Tể sau khi trải qua cảm giác "thoát chết trong gang tấc", cảm thấy đôi chân mình đang run rẩy. Anh ta quay đầu nhìn chiếc xe phía sau rồi quay lại, giọng nói lắp bắp: “Này em gái, chúng ta có thể... thương lượng một chút không?”

Trước khi anh ta kịp nói hết câu, xe đã quay lại làn đường cũ. Tô Ngôn bình tĩnh nhìn người ngồi ghế phụ: “Anh Thái, anh vừa nói gì?”

Thái Thành Tể nắm chặt dây an toàn, mất một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh.

Đúng lúc đó, chiếc xe phía sau lại bất ngờ tăng tốc, tiếng động cơ gầm rú vang vọng trong đêm. Tô Ngôn có thể thấy làn khói từ ống xả qua gương chiếu hậu. Cô nhíu mày, nói nhanh: “Không thể tiếp tục như thế này...” Vừa nói cô vừa liếc nhìn đồng hồ: “Anh Thái, bật định vị giúp tôi.”

“... Được...” Thái Thành Tể lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ biết làm theo lời cô, lấy điện thoại ra mở ứng dụng định vị rồi đưa cho cô.

Tô Ngôn nhận lấy điện thoại, nhìn chấm xanh hiển thị vị trí hiện tại rồi phóng to, thu nhỏ bản đồ vài lần, sau đó trả lại điện thoại cho Thái Thành Tể.

“Em gái...” Hạng Dương hé mắt, quay sang Giang Ly đang lặng lẽ quan sát phía sau: “Đội trưởng Giang... Hay là hai người đổi chỗ đi, không thể lấy mạng sống của bốn người chúng ta ra đùa được...” Anh ta tin tưởng Giang Ly vì nhiều năm hợp tác, anh ta biết rõ năng lực của anh. Còn cô gái này mới đến hai ngày, anh ta không thể yên tâm giao mạng sống cho cô được.

“Không kịp nữa rồi.” Giang Ly đáp.

Một giây sau, chiếc xe cảnh sát rẽ vào một con đường hẹp bên cạnh. Dù Giang Ly đã chuẩn bị, lưng anh vẫn bị đập mạnh vào cửa xe đau điếng.

“Cạch” một tiếng, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối – thì ra là Tô Ngôn đã đưa tay tắt đèn xe.

Trong mắt Giang Ly lóe lên tia hiểu rõ. Nói không bất ngờ là giả, anh chỉ là khó tin một sinh viên còn chưa tốt nghiệp lại có thể phản ứng nhanh đến vậy.

“Không phải... Làm thế này thật sự rất nguy hiểm...” Thái Thành Tể trợn tròn mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài tối đen không thấy gì khiến người ta cảm thấy mù mịt. Phía trước không biết là bãi đất trống hay một ngôi làng, nếu đột nhiên có người lao ra mà không kịp phanh lại thì chẳng phải sẽ chết người?

Tô Ngôn mím chặt môi ngăn tiếng thở dài, tâm lý huấn luyện lính đặc nhiệm của cô rất nghiêm khắc, cô không để ý đến sự khó chịu của hai người kia. Cô hiểu suy nghĩ của họ, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại nảy sinh một trò đùa ác ý. Sau khi tính toán thời gian và ghi nhớ địa hình bản đồ trong đầu, cô đạp phanh giảm tốc độ xe. Sau khi Thái Thành Tể hét lên một tiếng, cô lại tăng tốc, quay đầu xe và rẽ vào một con đường khác.

Cứ như vậy lặp lại vài lần, thấy Thái Thành Tể gần như hồn lìa khỏi xác, Hạng Dương cũng lăn lộn như quả bóng, cô cuối cùng cũng hả dạ một chút, không cố ý đi chậm nữa, nhanh chóng bỏ lại chiếc xe kia phía sau.

Khi xe van trở lại đường cái, Thái Thành Tể gần như muốn khóc dưới ánh đèn đường sáng rực.

Tô Ngôn chỉnh lại gương chiếu hậu, bật đèn xe, tăng tốc về phía nội thành. Hơn nửa giờ sau, xe vào thành phố, đường phố đông đúc hơn, Thái Thành Tể và Hạng Dương thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Giang Ly cũng thả lỏng cơ thể. Dù sao thì ngay cả người dân địa phương trong tình huống tối đen như vừa rồi cũng phải chịu thua, huống hồ là chiếc xe cồng kềnh này.

“Mẹ kiếp, chuyện gì thế này...” Thái Thành Tể đưa tay vuốt gáy, mồ hôi lạnh toát ra.

Hạng Dương cuối cùng cũng ngồi vững trên ghế, đeo dây an toàn rồi nghiến răng nói: “Đội trưởng Giang, tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan tới vụ án thôn Đại An, lúc hỏi thông tin tôi đã thấy mấy người trong ủy ban kia mắt đảo liên tục, không giống người tốt, thôn họ nhất định có gì đó mờ ám!” Nói đến đây anh ta hừ lạnh một tiếng: “Tối nay tôi đại nạn không chết, sau khi trở về nhất định sẽ lột da bọn người đó!”

Thái Thành Tể cũng đồng tình, nói may mà đội kỹ thuật đi trước, nếu không đổi lại họ bị đuổi theo thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Giang Ly nghe vậy không nói gì nhưng nét mặt vẫn chưa thả lỏng, lộ vẻ trầm tư. Tô Ngôn lúc này cũng không phát biểu ý kiến gì, nhưng cô luôn quan sát biểu cảm của Giang Ly trong bóng tối, dáng vẻ trầm ngâm của anh thật sự khiến cô nhận ra điều gì đó.

Rõ ràng trong lòng đội trưởng Giang không nghĩ giống Hạng Dương.

Trong tiếng chửi rủa, cuối cùng xe cũng về đến Cục cảnh sát thành phố. Thái Thành Tể là người đầu tiên nhảy xuống kiểm tra tình trạng xe, tức giận dậm chân: “Mẹ kiếp, tôi sẽ bắt đội kỹ thuật điều tra xuyên đêm, đem đám khốn kiếp kia đạp dưới chân!”

“Thái ca, chưa chắc là người của thôn Đại An... Chiếc xe hơi kia đã được cải tiến đặc biệt, lúc nãy còn va chạm với xe chúng ta...” Tô Ngôn cúi người sờ lên vết xước trên hông xe, trên bề mặt còn có một ít sơn của chiếc xe đó dính lại: “Chiếc xe kia bất luận từ tính năng hay cấu tạo đều tương đối giống với tiêu chuẩn quân đội, thôn Đại An e là không có năng lực như thế đâu... Đương nhiên, tôi cũng không nói thôn Đại An hoàn toàn vô tội.” Cô nói xong vội vàng bổ sung thêm một câu.

“Quân dụng?” Hạng Dương hơi sửng sốt, ngẩng đầu dò xét cô: “Em sao có thể nhìn ra?”

Tô Ngôn cúi đầu đáp: “Sở thích cá nhân.” Cô mạo hiểm nói ra cũng là vì muốn thăm dò phản ứng của Giang Ly. Sau khi kết hợp tất cả các tin tức quan sát được hôm nay, cô có một dự cảm mãnh liệt. Thời gian trước Giang Ly tham gia cái gọi là ‘Quân cảnh liên hợp hành động’, có thể chính là chiến dịch ‘Phá Tà’ đã khiến cô bỏ mạng. Nếu đúng là vậy thì chiếc xe hơi kia liền có thể giải thích được. Thủ lĩnh nhóm tội phạm xuyên biên giới ‘Phá Tà’ kia vẫn chưa đền tội, đương nhiên hắn ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất cứ ai trong đội cảnh sát.

Giang Ly híp mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tô Ngôn hồi lâu, cuối cùng mới nhàn nhạt mở miệng: “Đêm nay vất vả rồi, cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai cũng không cần đi làm, coi như cho cô nghỉ ngơi sau khi tăng ca.” Không hề nhắc tới chuyện vừa xảy ra.

Tô Ngôn khẽ gật đầu, xoay người đi tới chiếc xe màu vàng tươi bóng loáng, thoáng chốc đã tăng tốc đi mất.

Hạng Dương nhìn theo ánh đèn đuôi xe đang xa dần, thở dài một hơi: “Nhà điều kiện tốt thế, rốt cuộc nghĩ quẩn cái gì lại muốn đi làm cảnh sát? Hơn nữa… Thái Bao, cậu có thấy cô nhóc này hơi tà môn không?” Lái xe thì thuần thục như tay đua chuyên nghiệp, lại còn cực kỳ am hiểu phương diện này, vừa nãy nói ra toàn những kiến thức rành rọt.

Thái Thành Tể thì lại không thấy lạ, nhún vai đáp: “Cậu quên lúc cô ấy mới đến thực tập ở cục sao? Mọi người sau lưng đều bàn tán là có lai lịch không đơn giản đấy…” Tuy cũng chỉ là lời đồn nhưng điểm chung là đều cho rằng gia thế của cô không tầm thường, chắc cũng không phải lời đồn vô căn cứ. Những đứa trẻ có chỗ dựa như vậy, kiến thức và tầm nhìn hơn người một chút cũng không có gì lạ.

“Điều tôi tò mò hơn là cô gái này không phải nói mới bị tai nạn xe sao, nhìn dáng vẻ lúc lái xe không hề có chút bóng ma tâm lý nào, thật ngầu.” anh ta tiếp tục cảm thán.

“Đi thôi.” Giang Ly mở miệng cắt ngang hai người đang nói chuyện phiếm, xua tay: “Mau về ký túc xá ngủ một giấc đi, ngày mai còn có việc.”



Sáng sớm hôm sau Giang Ly dẫn theo hai người đang chật vật bò dậy từ ký túc xá, trước tiên đến nhà ăn mua một cái bánh mì lớn sau đó vừa ăn vừa đi bộ đến văn phòng.

“Đợi lát nữa tôi sẽ đi đội kỹ thuật bên kia xem có kết quả gì không, không chừng họ đã ở lại suốt đêm…” Thái Thành Tể vừa đẩy cửa bước vào vừa quay đầu lại nói chuyện với Hạng Dương đang ở sau lưng, còn Giang Ly đã một mình đến văn phòng Cục trưởng báo cáo. Tuy nhiên sau khi cả hai bước vào cửa thì sửng sốt khi thấy có người đang cầm bình nước tưới cho chậu cây bên cửa sổ.

“Không phải đội trưởng Giang đã cho em nghỉ ngơi rồi sao?” Hạng Dương hơi giật mình: “Còn nữa, con gái các em không thể phải sợ thức đêm sẽ bị thâm quầng mắt sao…”

“Ở nhà cũng không ngủ được, không bằng đi làm cho rồi.” Tô Ngôn thoáng có chút câu nệ.

Chuyện khác không nói đến, thái độ làm việc như thế này khiến hai người bọn họ không khỏi có chút tán thưởng, cũng không nói gì nữa. Mấy phút sau Thái Thành Tể đi qua đội kỹ thuật nhưng bên kia cũng không có thu hoạch gì, anh ta liền trở về đội chuyên án bên này, chuẩn bị xuất phát đi đến thôn Đại An để điều tra kỹ hơn.

Thái Thành Tể gọi thêm ba người nữa cùng đi, quay lại thấy Tô Ngôn ngồi bên cạnh bàn đang ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại nói: “Tô Ngôn, em cũng đi theo đi.”

Hạng Dương ra vẻ không thể tin nổi, chuyến này đi tổng cộng có sáu người, phải đi bằng chiếc xe van kia. Xe van đều phải lên số thủ công, lại chưa biết chừng tối nay lại gặp loại chuyện như tối hôm qua, thật ra thì trong đội chuyên án cũng không ai có kỹ năng lái xe thượng thừa được như cô bé này. Cuối cùng Hạng Dương cũng đồng ý.

Chỉ một đêm mà thực tập sinh này đã thành công tạo được niềm tin trong lòng hai người.

Bọn họ tới thôn Đại An vào lúc 10 giờ sáng, sau khi liên hệ qua vị bí thư kia thì hẹn gặp ở Ủy ban thôn. Không ít người đến để phối hợp điều tra, xem ra người dân ở đây cũng biết suy nghĩ vì cho lợi ích bản thân, thiết nghĩ phải nhanh phá được án để còn khôi phục lại du lịch trong thôn. Các du khách tối qua sau khi biết được có người chết, rất nhiều người đã sợ hãi bỏ về trong đêm, sáng nay cũng nhiều người bỏ về. Sự việc này đã lên tin tức buổi sáng, du khách giảm mạnh cũng là điều có thể đoán trước.

Bí thư thôn tên là Bùi An, sinh ra lớn lên đều ở thôn Đại An, bận rộn tập hợp người dân phối hợp điều tra, quả thật là người có trách nhiệm.

Tô Ngôn vốn chỉ đứng sau lẳng lặng nhìn nhóm người Thái Thành Tể làm việc để nghiêm túc học hỏi, bỗng phát hiện ra phía cửa sổ gần cửa ra vào có bóng người lấp ló. Cô đi tới xem thử một chút, thì ra là một cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt bối rối. Lúc này đối phương đang nghịch ngón tay mình, có vẻ hơi bất an, đưa lưng về phía cô.

Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên hình ảnh đêm hôm qua, bởi vì lúc đó quá tối lại quá nhiều người nên Tô Ngôn quan sát cũng không rõ lắm, nhưng cũng có chút ấn tượng với cô gái này. Tối hôm qua cô gái này đi theo Bùi An, còn gọi Bùi An là ba.

“Xin hỏi… Cô muốn vào sao?” Cô nhìn qua thấy đối phương không phát hiện ra mình liền lên tiếng.

Không ngờ cô gái kia bị giật mình vội vàng quay lại nhìn cô, sau đó cúi gằm mặt xuống, dùng sức lắc đầu: “Không… Tôi chỉ đến tìm ba tôi một chút thôi.” Nói xong liền bỏ đi.

Tô Ngôn cũng không đuổi theo, chỉ thấy bóng dáng mặc quần jeans xanh nhạt từ từ mất dạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play