Họ dùng bữa trưa tại thôn Đại An một cách chóng vánh, chỉ ăn qua loa để kịp tổng hợp lời khai từ các nhân chứng. Đến khi hoàn tất công việc thì trời đã ngả chiều, ánh nắng rực rỡ của hoàng hôn bị một phần che khuất sau dãy núi Thanh Sơn gần đó, khung cảnh khiến lòng người trở nên bình yên một cách lạ lùng.

Lúc trở về Cục đã là 7 giờ tối. Đội chuyên án lập tức mở cuộc họp về vụ án mạng liên hoàn tại thôn Đại An. Tổ kỹ thuật được mời phát biểu đầu tiên, họ đã thu thập được khá nhiều tang vật và tài liệu quan trọng từ hiện trường tối hôm trước, tuy nhiên vẫn chưa xác định được hướng điều tra cụ thể. Dòng nước tại suối chảy khá xiết nên những viên đá ven bờ không giữ được dấu vết khả nghi nào.

Phương Giai Mậu, người phụ trách kỹ thuật, lần lượt trình chiếu các bức ảnh tang vật lên màn hình, dĩ nhiên không gửi cho Tô Ngôn. Việc cô tham dự cuộc họp lần này được xem như phần thưởng mà Thái Thành Tể dành cho cô vì đã hỗ trợ lái xe cả ngày. Hạng Dương không lên tiếng phản đối. Có lẽ cả hai đều cảm thấy thái độ nghiêm túc và tác phong của cô cũng không đến nỗi tệ, ít nhất không hề gây cản trở nên cho phép cô tiếp tục ở lại nhóm chuyên án. Ngạc nhiên là Giang Ly cũng không lên tiếng phản đối, tuy nhíu mày một chút nhưng không yêu cầu cô quay về.

Mọi người chăm chú nhìn ảnh tang vật với vẻ mặt trầm ngâm. Giang Ly thì đứng dựa vào chiếc bàn đặt giữa phòng, đúng chỗ mà Tô Ngôn đang ngồi tạm. Cô vô thức đưa tay lên gãi gáy, ánh mắt len lén dõi theo tờ tài liệu trong tay anh.

Anh nhanh chóng phát hiện ánh mắt đó, tay anh khựng lại một giây rồi lập tức khôi phục lại vẻ bình thản như chưa có gì xảy ra, dứt khoát không để cô nhìn trộm. Hôm nay anh vốn định đến tìm đội phó Từ để bàn lại chuyện này nhưng lại quên khuấy mất. Dù sao thì việc kèm cặp thực tập sinh vốn đã là điều anh không mấy hứng thú. Tuy nhiên nếu cô gái này có thể yên lặng học hỏi mà không gây rắc rối thì cũng chẳng cần thiết phải soi mói thêm.

"Anh Trương, anh tiếp tục đi." Giang Ly nói, ngẩng đầu từ đống tài liệu lên nhìn Trương Khải Sơn, chuyên viên pháp y.

Trương Khải Sơn kết nối máy tính cá nhân với màn chiếu, trình bày loạt ảnh chụp trong quá trình giám định tử thi: “Nạn nhân tên Nghê Duyệt, 24 tuổi. Nguyên nhân tử vong là do không khí bị bơm vào tĩnh mạch gây tắc mạch, trên cánh tay còn thấy vết kim tiêm. Trước khi chết cô ấy bị đánh mạnh vào sau đầu, có thể đã bất tỉnh ngay sau đó.”

“Thêm vào đó, qua đối chiếu thi thể cho thấy điểm tương đồng rõ rệt giữa Nghê Duyệt và nạn nhân Chung Ngọc trong vụ trước: đều là nữ, độ tuổi xấp xỉ, chiều cao chỉ chênh lệch 2cm, tóc dài. Hiện đang chờ kết quả xét nghiệm ma túy.”

Anh ra hiệu cho trợ lý phát bản báo cáo giám định cho mọi người.

Một lúc sau, Giang Ly liếc sang Thái Thành Tể, anh ta liền đứng dậy tiến lên bảng trắng: “Nghê Duyệt là nghiên cứu sinh tại Đại học Sư phạm Nam Thành, cô ấy cùng bạn trai xin nghỉ cuối tuần để đến thôn Đại An du lịch. Khoảng 9 giờ sáng hôm qua họ đến nơi, sau khi nhận phòng thì đi suối Thanh Thủy chèo bè ngắm cảnh. Tầm trưa họ về khu nông trại dùng bữa rồi quay lại phòng nghỉ ngơi. Khi Hà Minh tỉnh dậy thì đã gần 4 giờ chiều, còn Nghê Duyệt thì đã biến mất khỏi phòng.”

Anh ta tóm lược lại chuỗi sự kiện rồi ghi mốc thời gian lên bảng: “Hà Minh không liên lạc được với bạn gái, hỏi người trong nhà trọ cũng không ai biết cô ấy đi đâu. Anh ta đi tìm khắp thôn nhưng vô ích, đành nhờ chủ nhà trọ hỗ trợ. Đến hơn 5 giờ, họ quay lại khu suối kiểm tra nhưng vẫn không tìm thấy Nghê Duyệt.”

“Khi đồn công an nhận được tin báo mất tích là vào khoảng 5 giờ rưỡi chiều. Hơn mười phút sau, cảnh sát đã đến nơi và phối hợp tìm kiếm. Tuy nhiên đến tận 8 giờ tối, một nhóm khách du lịch định mở tiệc nướng bên suối Thanh Thủy thì phát hiện thi thể bị ngâm dưới nước, lập tức gọi báo án.”

Sau khi trình bày xong, Thái Thành Tể đóng nắp bút, quay sang nhìn Hạng Dương.

Anh ta tiếp lời: “Tôi đã hỏi kỹ lại Hà Minh và chủ nhà trọ. Từ 4 giờ chiều đến lúc phát hiện thi thể, thôn vẫn đông đúc khách du lịch và cảnh sát tuần tra. Nhưng thi thể lại được giấu ngay cạnh suối, cách chỗ tìm kiếm ban đầu chưa đến 500 mét. Điều đó cho thấy hung thủ chắc chắn thông thuộc địa hình nơi này.”

Giang Ly gật đầu sau khi nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi nhận xét: “Thôn Đại An nhìn thì đơn sơ nhưng thực chất là mô hình du lịch khá phát triển, đánh vào thị hiếu hoài cổ của dân thành thị. Chỗ trọ của nạn nhân chắc chắn có camera giám sát. Tối qua tôi đã để ý, khu làng có nhiều camera, khu vực suối Thanh Thủy cũng vậy.”

Thái Thành Tể đáp: “Chúng tôi đã kiểm tra hôm nay rồi. Định sao lưu toàn bộ dữ liệu giám sát, tiếc là camera ở suối Thanh Thủy bị hỏng hai tháng trước, chưa được sửa.”

Giang Ly nhếch môi cười khẽ, như thể đã lường trước điều này: “Ngày mai bắt đầu kiểm tra kỹ lại toàn bộ video đã thu thập, đồng thời đối chiếu hình ảnh từ vụ án trước do huyện chuyển lên. Người gây án không thể biến mất như ma được, chắc chắn để lại dấu vết.”

“Rõ.” Cả nhóm đồng thanh xác nhận.

“Có khả năng hôm qua có du khách phát hiện điều gì nhưng vì sợ liên lụy nên bỏ đi. Ngày mai tôi sẽ liên hệ truyền thông để nhờ giúp thu thập manh mối.” Anh ngừng một lát rồi gọi: “Tiểu Phương.”

Phương Giai Mậu bước đến, Giang Ly chỉ vào một trong hai bức ảnh: “Lúc phát hiện thi thể, nạn nhân còn mặc quần áo không?”

“Có.”

“Vậy hãy tìm lại hai bộ đồ đó để kiểm tra thêm. À, Thái Bao, sáng mai cậu xác minh lại với Hà Minh xem Nghê Duyệt có thực sự mặc áo sơ mi vàng cùng chiếc váy này trước khi mất tích không.”

Thái Thành Tể gật đầu xác nhận.

Cuộc họp tiếp tục với phần thảo luận, mọi người đưa ra nhận định riêng. Khi kết thúc cũng đã gần 10 giờ. Giang Ly cất tài liệu, quay người nói: “Muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi, mai sẽ rất bận.”

“Vâng…”

“Tạm biệt đội trưởng Giang…”

“Ngủ sớm đi nhé.”

Sau khi thu dọn phòng họp, mọi người lần lượt rời đi. Khi Phương Giai Mậu đi ngang chỗ Tô Ngôn, cô bất ngờ đứng dậy khiến hai người va phải nhau.

“Xin lỗi anh Phương!” Tô Ngôn đỏ mặt, ngượng ngùng cúi xuống nhặt đống ảnh và tài liệu bị rơi.

Phương Giai Mậu bật cười trước vẻ lúng túng của cô, cúi người nhặt phụ: “Không sao đâu, tôi đâu phải đội trưởng mà chỉ một cú va là nổi giận.”

“Tôi bất cẩn quá… Ơ?” Tô Ngôn cầm lên hai bức ảnh, chính là quần áo nạn nhân mặc khi được phát hiện: “Chiếc áo sơ mi này cũng khá đẹp, nhưng phần vai hơi lỗi thời. Có lẽ đây là kiểu dáng đang hot trở lại.”

Phương Giai Mậu bất ngờ: “Em cũng rành thời trang à?”

“Không đâu.” Cô đưa lại bức ảnh cho anh ta, giải thích: “Mẹ tôi hồi trẻ ăn mặc rất hợp mốt, còn hay sưu tầm quần áo. Ở nhà có hai tủ đồ đầy đồ cũ của bà. Kiểu thiết kế vai áo này là phong cách của những năm 90, không biết giờ có thịnh hành lại không.”

Phương Giai Mậu lộ vẻ trầm ngâm, quả thật phong cách hai bộ đồ này không giống người trẻ hiện nay. Chung Ngọc – nạn nhân đầu tiên – mặc váy hoa quê mùa, ban đầu không ai thấy bất thường vì cô ấy sống ở nông thôn. Nhà chỉ còn ông nội lú lẫn, cha mẹ đi làm xa, không ai khẳng định được bộ đồ đó là của cô ấy hay không.

Anh ta chợt nảy ra một giả thuyết mới, thầm tán thưởng Tô Ngôn đã tinh ý rồi gật đầu cảm ơn Tô Ngôn trước khi rời đi vội vã.

Tô Ngôn sờ mũi thở phào, đúng là nói dối cũng mệt thật. Trước đây còn cười người khác không biết "thảo mai", giờ mới hiểu được nói dối cũng là cả một nghệ thuật.

“Tô Ngôn.” Một giọng nam trầm khẽ vang lên sau lưng.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Giang Ly đang đứng tựa vào khung cửa từ lúc nào, đôi mắt đen láy như có tia dò xét, nhưng nhìn kỹ lại dường như không có.

“Đội trưởng Giang.” Cô đáp.

Giang Ly nhìn chằm chằm cô khoảng 2 giây sau đó mới mở miệng: “Sáng mai Thái Thành Tể ở lại đội để kiểm tra video giám sát, cô và Hạng Dương đi với tôi tới thôn Đại An.”

Tô Ngôn cụp mắt: “Được, đội trưởng Giang.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play