Sáng hôm sau khi đồng hồ chưa điểm tám giờ, Giang Ly đã cùng với Tô Ngôn và Hạng Dương thẳng tiến đến thôn Đại An. Đến nơi, Giang Ly không ghé qua trụ sở Ủy ban thôn mà dẫn đầu nhóm đến ngay nhà trọ nơi nạn nhân thứ hai là Nghê Duyệt và bạn trai từng đặt phòng.

Một chiếc SUV màu đen dừng lại đột ngột trước tấm bảng hiệu “Sunny Farmhouse” màu đỏ tía, bụi đất bay mù mịt. Ba người nhanh chóng xuống xe và bước vào khuôn viên trước nhà. Khoảng sân trước nhỏ hẹp, nền bằng bê tông chưa mài nhẵn. Nông trại có hai tầng, chừng sáu đến bảy phòng trọ, phía đối diện còn có gian bếp cùng với khu vực ăn uống.

Một tấm bạt xanh được căng trên cao để tạo bóng mát. Dưới một góc sân, vài bể kính đơn giản được kê sát tường, bên trong nuôi một số loại cá đặc trưng của vùng này. Lúc này, dưới mái hiên, một người đàn ông tầm ngoài năm mươi tuổi đang nằm ngả người trên chiếc ghế nhựa, tay phe phẩy quạt. Ông ta mặc áo ba lỗ trắng và quần đùi ngắn, thân hình gầy nhom, lưng còng nhẹ, mái tóc lưa thưa điểm bạc.

“Chào ông chủ Triệu, đang nghỉ ngơi đấy ạ?” Hạng Dương bước lên bắt chuyện. Anh từng gặp người đàn ông này hai lần nên cũng có chút quen biết.

Nghe tiếng gọi, Triệu Dũng quay đầu lại rồi đứng dậy, vỗ nhẹ chiếc quạt vào đùi để đuổi đám ruồi đang vo ve quanh người. “Là cảnh sát Hạng đấy à,” ông ta cười nói.

“Tôi còn một vài chi tiết cần ông xác minh lại giúp. Mong ông dành chút thời gian để phối hợp điều tra.”

Ông Triệu thở dài, khoát tay đáp: “Giờ tôi có bận rộn gì đâu? Cả nhà chỉ có người trong nhà với lũ ruồi, xảy ra chuyện như thế thì ai còn dám tới thuê trọ nữa!”

Đúng lúc đó tấm rèm cửa nhà bếp được vén lên, một người phụ nữ trạc tuổi ông Triệu bước ra. Bà dùng giọng địa phương hỏi vài câu, có lẽ là đang thắc mắc thân phận của ba người khách. Sau khi biết họ là cảnh sát, bà bĩu môi tỏ rõ thái độ không mấy thiện cảm, làu bàu vài tiếng rồi lại quay vào trong.

Nội dung bà lầm bầm cũng chỉ là oán trách rằng người chết chẳng dính dáng gì đến nhà trọ của họ, vậy mà cảnh sát vẫn cứ đến, toàn rước vận xui vào người.

Ông Triệu quay sang lớn tiếng trách mắng bà mấy câu bằng tiếng địa phương, sau đó ngại ngùng quay lại nhìn ba người khách, cười gượng: “Dạo này ế ẩm quá nên vợ tôi cũng cáu giận. Mấy cậu yên tâm, có gì tôi sẽ hợp tác hết sức. Mong các cậu sớm tìm ra hung thủ, nếu không gia đình tôi thực sự không trụ nổi đâu!”

“Vậy phiền ông dẫn chúng tôi đến căn phòng mà hai người kia từng thuê,” Giang Ly lên tiếng.

“Được, mời đi theo tôi.”

Cả nhóm theo bước ông Triệu tiến vào ngôi nhà hai tầng. Vừa vào trong, cảm giác cũ kỹ và xuống cấp hiện rõ. Ba phòng ở tầng dưới đều để cửa mở, diện tích khá hẹp, phòng rộng nhất cũng chỉ chừng 5–6 mét vuông, mỗi phòng chỉ có một giường nhỏ và một chiếc tủ, nhà vệ sinh dùng chung.

Ngay đối diện cửa chính là cầu thang nhỏ chỉ đủ một người đi qua, mỗi bước chân lên là lại phát ra âm thanh kẽo kẹt. Trên lầu hai có bốn phòng, hai phòng bố trí giống tầng dưới, còn lại hai phòng lớn hơn, trong đó một căn kê khoảng bảy, tám chiếc giường nhỏ, có lẽ để phục vụ đoàn khách. Phòng cuối cùng là nơi Nghê Duyệt và Hà Minh từng ở, có một chiếc kháng* và nhà tắm riêng bên trong.

(*) Kháng: một dạng giường sưởi bằng đất hoặc gạch, phổ biến ở vùng phía Bắc Trung Quốc, có thể đốt nóng vào mùa đông để giữ ấm.

“Đến rồi!” Ông chủ Triệu đẩy cánh cửa đang khép hờ ra: “Hôm đó có vài người cảnh sát đến mang theo cọ rồi không ngừng chụp ảnh, cậu xem mấy vết bột đen vẫn còn đó kìa, tôi cũng lười quét dọn.”

Giang Ly đứng trước cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn về phía camera hành lang: “Ông chủ Triệu, chúng tôi đã video giám sát xem trích xuất từ chỗ ông. Theo lời khai của bạn trai nạn nhân Hà Minh, hai người bọn họ đã ăn trưa ở tầng dưới sau đó trở về phòng này ngủ trưa khoảng 1 tiếng, chúng tôi cũng đã xác nhận điều này thông qua video. Tuy nhiên kể từ sau 1h35, theo video thì…” Anh chỉ tay lên góc đặt camera: “Nghê Duyệt một người ra khỏi phòng xuống lầu, từ cửa lớn tầng dưới đi ra ngoài. Chỉ tiếc ngoài sân không có camera giám sát nên tạm thời không thể xác định cô ấy sau đó đã đi đâu, ông lúc đó có để ý cô ấy đi về hướng nào không?”

“1 giờ 35 phút sao?” Ông chủ Triệu cau mày thật sâu, mốc thời gian cụ thể như vậy khiến ông ta bất chợt nhớ ra một chi tiết hôm qua đã bỏ sót: “Vào giờ đó chắc là lúc quán tôi bắt đầu phát trái cây sau bữa ăn, thường thì tôi sẽ đăng một bài lên WeChat để thông báo cho khách trọ biết hôm nay có những loại trái cây gì. Tất cả bọn họ đều có WeChat của tôi.” Vừa nói ông ta vừa rút điện thoại ra, mở phần Moments của ngày xảy ra án mạng rồi đưa cho Giang Ly xem.

Tô Ngôn cùng Hạng Dương tiến lên trước xem, quả nhiên là đúng như thế, hôm đó có chuối và thanh long.

“Nhắc tới quả thật tôi có hơi ấn tượng một chút, lúc ấy tôi đang trong bếp giúp vợ mình cắt hoa quả…” Ông chủ Triệu khó khăn nhớ lại: “À, cô ấy ngồi ở ngưỡng cửa ăn vài miếng, chào vợ tôi, sau đó bưng một ít lên tầng trên. Sau đó tôi cũng không để ý nữa, lúc ấy có mấy vị khách đến nhận phòng nên hơi ồn ào.”

Giang Ly khẽ gật đầu không hỏi nữa, sau khi đi vòng quanh phòng một vòng thì đi xuống lầu, đứng trong sân quan sát bố cục của khu nhà này: “Cửa phòng bếp đối diện với cửa ra vào của trang trại sao…”

Lúc này Hạng Dương đang đi theo ông chủ vào phòng bếp để xác nhận thêm một lần nữa chuyện Nghê Duyệt với bà chủ, chỉ còn lại Tô Ngôn đứng với Giang Ly trong sân, cô nghe vậy bèn đi tới cạnh anh.

Đúng là bước ra khỏi phòng bếp sẽ nhìn thấy đường phố bên ngoài cổng trang trại ngay.

“Đội trưởng Giang, anh đang nghi ngờ Nghê Duyệt bị thứ gì đó hoặc ai đó ngoài đường lớn thu hút sau đó tự mình rời khỏi đây sao?” Tô Ngôn nhíu mày hỏi.

“Dù sao cũng phải có lý do để ra ngoài, cô ấy là người trưởng thành, nơi này lại đông người, khả năng bị bắt đi là không thể.” Giang Ly vừa nói vừa sải bước về phía cổng, Tô Ngôn theo sát phía sau.

Giang Ly đứng cạnh xe không động đậy, nhìn trái nhìn phải, thoáng thấy thực tập sinh kia đứng khuất sau mình. Người này không giống như những thực tập sinh trước đó anh từng gặp, líu ríu hỏi suốt ngày mà không tự biết động não để thấy rõ vấn đề. Cô gái này đa số thời gian đều yên lặng tự mình quan sát học tập.

“Đội trưởng Giang!” Hạng Dương từ trong nhà chạy ra, hơi hổn hển: “Tôi vừa xác nhận với bà chủ, hôm vụ án phát sinh đúng như lời ông chủ Triệu nói, Nghê Duyệt đến phòng bếp lấy hoa quả, lúc đó cô ấy mặc váy màu lam nhạt như trên video giám sát. Nói cách khác, bộ quần áo được mặc trên người thi thể lúc được phát hiện hoàn toàn có khả năng không phải của Nghê Duyệt!”

Nếu như vậy bọn họ cũng có lý do nghi ngờ quần áo của Chung Ngọc cũng không phải của nạn nhân, còn nguyên nhân vì cái gì thì phải tiếp tục điều tra.

“Mà này, hai người đang nhìn gì đấy?” Hạng Dương tò mò hỏi.

Tô Ngôn thuật lại những lời vừa rồi của Giang Ly, dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiếc là trên con đường này chỉ có vài giao lộ có camera, nếu Nghê Duyệt biến mất giữa chừng sợ là anh Thái bên kia cũng không có thu hoạch gì.” Trong lòng ba người đều biết rõ khả năng này rất cao, dù sao thì theo chứng cứ để lại cho thấy hung thủ nhất định vô cùng quen thuộc với thôn Đại An, sao không chú ý đến chuyện đó được.

“Qua bên kia xem trước đi.” Giang Ly trầm ngâm một lát, chỉ tay về phía siêu thị đối diện trang trại, dưới biển hiệu màu xanh nhạt có gắn một cái camera.

Ba người liền qua đó, tiếc là cái camera kia cũng chỉ quay được 1 phần 3 mẫu đất tính từ cửa siêu thị, xa hơn không thấy gì được nữa. Họ có hỏi ông chủ siêu thị có ấn tượng gì với Nghê Duyệt không, nhưng nhận được câu trả lời là không.

Đã đến nước này nếu Thái Thành Tể bên kia cũng không phát hiện ra manh mối gì thì vụ án coi như đi vào ngõ cụt. Giang Ly từ siêu thị ra nghĩ ngợi một lát, cuối cùng quyết định lấy Sunny Farmhouse làm tâm điểm, tiến hành điều tra thêm từ các hộ gia đình xung quanh. Hiện tại không tìm ra được manh mối mới, chỉ có thể bắt đầu từ chỗ cơ bản nhất.

Trước tiên ba người đi đến hỏi thăm một nhà hàng và một trang trại khác, cũng không tìm ra được tin tức nào có ích, sau đó lại đi về một hộ dân ở phía đông. Nhà này là một căn nhà gỗ có vườn rau xanh nhỏ, nhìn đơn giản nhưng sạch sẽ gọn gàng.

“Xin hỏi có ai ở nhà không?” Hạng Dương đứng ở ngoài cửa lớn tiếng gọi.

Vài giây sau, một người từ trong nhà xốc rèm cửa đi ra, bọn họ đưa mắt nhìn, hóa ra là Bí thư thôn Bùi An. Bùi An cũng là sửng sốt khi thấy người tới, lập tức tiến lên kéo cổng sắt trước nhà ra: “Ôi, mấy anh cảnh sát, mời vào. Mọi người đến điều tra vụ án kia à? Thật là… Vì thôn Đại An chúng tôi mà vất vả mọi người rồi!”

“Đúng là chúng tôi đến để xác nhận lại vài chi tiết, không biết ông có tiện không…” Hạng Dương nói.

“Tiện! Tiện chứ!” Bùi An mời họ vào nhà sau đó lấy ra vài cái ghế nhựa nhiệt tình mời bọn họ ngồi: “Các anh cứ hỏi, nếu tôi biết nhất định sẽ nói!”

“Ba… Ai tới vậy?”

Một cô gái từ gian phòng bên trái bước ra, Tô Ngôn vừa thấy thì khóe miệng giật giật, đây không phải là người đứng bên ngoài hôm trước, con gái của Bùi An sao?

Bùi Toa Toa hiển nhiên không ngờ sẽ có cảnh sát tới, vẻ mặt hơi thay đổi nhưng rất nhanh liền che giấu, rụt rè chào hỏi ba người họ sau đó yên lặng cúi đầu đứng gần Bùi An.

Tô Ngôn quan sát cô gái này từ lúc bước ra, mặc dù đối phương bề ngoài bình tĩnh nhưng là tay phải luôn nắm chặt góc áo, thi thoảng còn cắn môi dưới hoặc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Cô hơi nheo mắt, nhân lúc Giang Ly còn đang nói chuyện với Bùi An bèn hỏi toilet ở đâu sau đó đi ra ngoài.

Toilet của nhà này là một căn buồng nhỏ này nằm cạnh vườn rau cách cổng sắt không xa. Tô Ngôn cố  nhịn không ngửi cái mùi khó chịu trong không khí, quả nhiên vài giây sau Bùi Toa Toa cũng theo ra. Lúc đầu cô ta đi về phía bức tường gạch ngăn cách với căn nhà thuê phía đông ngó nghiêng một chút rồi chạy vội ra phía cổng sắt, có vẻ muốn ra ngoài.

Két két…

Tiếng cổng sắt chói tay vang lên, Bùi Toa Toa còn chưa kịp thở phào đã nghe ở phía sau có tiếng người cười nói: “Cô Bùi muốn ra ngoài sao?”

Cô ta ngay lập tức sững người, quay lại liền nhìn thấy nữ cảnh sát vừa nói muốn đi toilet kia đang khoanh tay trước ngực mỉm cười nhìn cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play