Tất nhiên mọi phán đoán hiện tại đều chỉ là suy luận chủ quan, hoàn toàn không có bằng chứng xác thực. Đoạn đường xảy ra chuyện lại không hề có camera an ninh, cũng chẳng có nhân chứng mục kích. Hai quả thanh long bị hư không đủ để làm căn cứ cho bất kỳ điều gì.
Vì vậy họ không quay về ngay để chất vấn lại Trương Lương, mà thay vào đó, ba người chia nhau tìm đến từng hộ dân cư và các cửa hàng nằm trong khu vực giữa hai điểm có camera để hỏi thăm tình hình. Mãi đến khi hoàn tất việc xác minh thì trời đã ngả chiều, không ai nghỉ ngơi mà lập tức quay trở lại trụ sở Công an thành phố.
“Hạng Dương, cậu về điều tra kỹ lại Trương Lương ở thôn Đại An, nếu thật sự anh ta giấu chuyện Nghê Duyệt rời khỏi nông trại vì mình thì rõ ràng là có vấn đề.” Trước cửa phòng Đội chuyên án, Giang Ly dặn dò xong thì quay sang nhìn Tô Ngôn: “Hôm nay vất vả rồi, nếu không có gì nữa thì nghỉ sớm đi.” Dứt lời, anh khẽ gật đầu rồi rảo bước về phía phòng kỹ thuật.
“Vâng.” Tô Ngôn ngoan ngoãn đáp lời.
Hạng Dương ngày càng có ấn tượng tốt với thực tập sinh này. Bên ngoài đồn rằng Đội chuyên án không nhận thực tập sinh, nhưng thật ra là vì họ không đủ kiên nhẫn để kèm cặp những người trẻ tuổi thiếu hiểu biết. Nếu sinh viên năm cuối nào cũng giống như cô gái này – năng lực có, thái độ cầu thị – thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều. Anh ta thở dài đùa cợt: “Vẫn là em may mắn, hôm nay được về nhà ngủ, tranh thủ đi… Về sau kiểu đãi ngộ này chắc không nhiều đâu…”
Cả hai nói đùa vài câu rồi ai về làm việc nấy. Tô Ngôn nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, vừa lúc đó điện thoại reo lên báo tin nhắn đến. Cô liếc nhìn một cái rồi gõ vội hai chữ phản hồi, sau đó bước đến chiếc xe thể thao nổi bật của mình.
Cô trầm mặc nắm vô lăng một lát rồi bấm nút khởi động. Tiếng động cơ rền vang của xe thể thao vang lên, chiếc xe lập tức lao vút đi.
Chưa đầy ba mươi phút sau, cô đã dừng xe trước một căn biệt thự. Cô rẽ vào ga-ra, thay giày xong thì vừa hay nghe thấy tiếng cười nói rôm rả vang lên từ phòng khách.
Ánh mắt cô khẽ co giật khi thấy đôi dép đi trong nhà bằng lông mềm màu hồng nhạt, còn được trang trí thêm đôi tai thỏ con. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải xỏ chân vào. Hôm nay cô mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, kết hợp với đôi dép này thật chẳng ăn nhập gì với nhau.
Vừa bước vào phòng khách, mẹ cô – Trịnh Tuệ – đã vui vẻ vẫy tay gọi: “Ngôn Ngôn về rồi hả? Mau lại đây, đây là dì Lý với con trai dì ấy. Con phải gọi là anh đó. Mau đến chào hỏi đi!”
Phòng khách rộng rãi, đồ nội thất bằng gỗ lim tạo cảm giác sang trọng. Người phụ nữ trung niên ngồi đối diện Trịnh Tuệ ăn mặc chỉnh tề, người đàn ông đi cùng khoảng gần ba mươi, đeo kính gọng vàng, diện mạo trông nho nhã tri thức.
Tô Ngôn có phần sững sờ, bị mẹ thúc giục mãi mới lấy lại tinh thần, bước đến mỉm cười chào: “Cháu chào dì Lý.” Rồi quay sang người đàn ông: “Chào anh.”
Người kia đứng lên, vươn tay ra: “Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Diêm Phi.”
“Tôi là Tô Ngôn.”
Sau cái bắt tay lịch sự, Tô Ngôn quay sang mẹ với ánh mắt đầy mệt mỏi: “Mẹ, hôm nay con mệt lắm, con muốn lên phòng nghỉ ngơi.” Dù chưa từng trải qua tình huống như thế này nhưng cô không ngu ngốc đến mức không hiểu ý đồ phía sau. Chỉ là không ngờ cô mới chỉ học năm cuối thôi mà cha mẹ đã sốt sắng đến vậy.
Khó trách khi nãy Trịnh Tuệ nhắn hỏi mấy giờ cô về đến nhà, hóa ra là có chuẩn bị trước.
“Mệt vậy à?” Trịnh Tuệ cười, kéo tay con gái lại, miệng thì dịu dàng nhưng ánh mắt lại đầy cảnh cáo. Một lúc sau bà mới cười to: “Mẹ đã bảo con đừng thi vào trường cảnh sát rồi mà, giờ thấy chưa, mới đi thực tập thôi đã than thở rồi, mai mốt đi làm thì biết khổ ra sao! Ngồi xuống đi, mẹ nấu canh tẩm bổ cho con, chịu khó ăn vào nhé?”
Tô Ngôn bị mẹ đè xuống ghế sofa ngồi, còn bị ném cho một ánh nhìn như dao găm. Trịnh Tuệ vui vẻ đi vào bếp, dì Lý cũng đứng dậy đi theo để xem cách trang trí phòng bếp. Trong phòng khách chỉ còn lại cô và Diêm Phi.
“Khụ…” Diêm Phi ho nhẹ rồi chủ động bắt chuyện: “Cô Tô làm bên cảnh sát à?”
“Sinh viên ngành cảnh sát.” Tô Ngôn đáp, mắt vẫn không rời khỏi đĩa trái cây trên bàn trà, giọng thờ ơ.
“Giỏi thật…” Diêm Phi tấm tắc khen: “Tôi tốt nghiệp cử nhân rồi lấy bằng thạc sĩ ở nước X, mới về nước lập nghiệp.” Trường Đại học M mà anh ta nhắc đến là một trong những ngôi trường kinh doanh hàng đầu thế giới, không phải cứ có tiền là vào được. Anh ta mong cô sẽ tỏ ra khâm phục, nhưng sau câu nói ấy lại rơi vào một khoảng im lặng khiến anh ta lúng túng.
“Cô Tô thường ngày có thú vui gì không?” Anh ta đành hỏi tiếp.
“Tôi thích nhiều thứ lắm…”
Nghe vậy, mắt Diêm Phi sáng lên thể hiện sự quan tâm.
Tô Ngôn vừa trả lời vừa cầm con dao gọt trái cây trên bàn – lưỡi dao dài gần bằng lòng bàn tay, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Cô thành thạo xoay nhẹ con dao trong tay: “Ví dụ tôi thích đánh đối kháng tự do, mấy bạn nam trong lớp đều bị tôi hạ đo ván. Tôi cũng rất thích bắn súng, thành tích bắn tỉa không tệ, từng đoạt giải ở cuộc thi trong trường. À, tôi còn có thể tay không bổ gạch nữa, anh có muốn xem ảnh không?”
Diêm Phi hãi hùng nhìn con dao gọt trái cây đang bay lượn trên tay cô, liên tục xua tay: “Không cần… Không cần…”
“À.” Vẻ mặt Tô Ngôn lạnh xuống, tùy ý với tay lấy quả táo trên bàn sau đó dứt khoát chém xuống, quả táo biến thành hai nửa cân xứng.
Diêm Phi vô thức dịch người về sau hai lần, dán chặt bờ lưng lạnh ngắt vào sô pha.
“Ăn trái cây đi.” Tô Ngôn cầm lấy một nửa quả táo đưa tới, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp.
“… A!” Diêm Phi từ trên ghế sô pha nhảy bắn lên, sau đó thận trọng cung kính cầm lấy nửa quả táo vẫn còn tứa nước, trong nhất thời ngồi cũng không xong mà đứng cũng không được.
Lúc này Trịnh Tuệ và dì Lý kia cuối cùng cũng từ bếp đi ra, trong tay Trịnh Tuệ còn bưng hai bát canh, bà cũng chưa phát hiện bầu không khí trong phòng khách giờ phút này có chút vi diệu. Bà lần lượt đặt canh xuống trước mặt hai người, tươi cười như hoa: “Tiểu Phi à, nếm thử xem canh dì nấu có hợp khẩu vị không đi. Nếu thích thì sau này tới đây thường xuyên, dì sẽ nấu cho con!” Nói xong còn cùng dì Lý kia trao đổi ánh mắt vui sướng, bày ra dáng vẻ mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng mê.
Diêm Phi đứng ngồi không yên uống hai ngụm canh, thỉnh thoảng dừng lại liếc sang người đối diện.
Nhận ra ánh mắt e sợ của anh ta, Tô Ngôn cười lạnh một tiếng, chiếc thìa trong tay dùng lực một cái liền gãy đôi. Cô bình tĩnh đặt chiếc thìa sứ đã bị bẻ lên bàn: “Thật xin lỗi, tôi không kiềm chế được sức lực của mình.”
“…” Diêm Phi có lẽ là nhịn không nổi nữa, uống liền mấy ngụm lớn canh sau đó lau miệng đứng lên cúi đầu tạ lỗi Trịnh Tuệ: “Thật ngại quá dì à, vừa nãy công ty gọi điện đến bảo có việc rất gấp cần con quay về xử lý ngay.” Nói xong anh ta lôi người mẹ đang ngơ ngác của mình đi ra khỏi nhà họ Tô như một cơn gió.
Trịnh Tuệ vội vàng chạy ra cửa, cuối cùng còn lưu luyến không rời “Lần sau lại đến nhé”, đến khi chiếc xe chạy đi mất dạng mới trầm mặt quay lại phòng khách, đầy bực tức muốn phát tiết, chỉ tiếc Tô Ngôn cũng đã sớm biến mất, chỉ để lại nửa quả táo và cái thìa gãy nát trên bàn trà.
…
Hôm sau Tô Ngôn tới Cục từ rất sớm, vừa đẩy cửa văn phòng đã xém bị hun chết. Trong phòng khói mịt mù như tiên cảnh, ngoại trừ mùi khói còn có một thứ mùi khó giải thích.
Cô cũng đã quen với mùi này, dù sao cả đội trừ cô ra đều là đàn ông, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mấy ngày không tắm rửa, trên người đều là vị chua như vậy.
Nhìn làn khói xanh mù mịt lan ra hành lang, cô lắc đầu, bước vào kéo hai cánh cửa sổ ra, mặc dù trong phòng đang bật máy lạnh nhưng có không khí trong lành vẫn khiến người ta sảng khoái hơn.
Thái Thành Tể đang ngả người ngủ gật trước máy tính, gác chân lên bàn ngáy to. Ngoài ra còn có vài người cũng ngủ trên ghế, tạo đủ kiểu hình dáng kì quái, bao gồm cả Giang Ly và Hạng Dương, chắc là đã làm việc suốt đêm qua.
Giang Ly vốn đang ngủ say, lúc Tô Ngôn đẩy cửa vào thì tỉnh lại, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia bước vào, anh lại nhắm mắt lại, thở đều.
Sau khi mở cửa sổ hít vài hơi, Tô Ngôn chưa kịp vào chỗ ngồi của mình thì ngoài hành lang bỗng nhiên vang lên một giọng hét cao quãng tám: “Đội trưởng Giang!!! Đội trưởng Giang, mau ra đây! Mau ra đây!”
Trong chớp mắt Phương Giai Mậu đã xuất hiện ở cửa ra vào với vẻ mặt phấn khích: “Đội trưởng Giang, đã có kết quả kiểm tra quần áo trên người hai nạn nhân rồi!”
Toàn bộ người trong phòng làm việc đều tỉnh dậy sau tiếng hét của anh ta, Giang Ly mở mắt ra, ánh mắt trong veo không giống như vừa mới tỉnh dậy, anh đứng lên đi tới cạnh Phương Giai Mậu đón lấy bản báo cáo.
“Hai bộ quần áo đều không phải của nạn nhân, theo kết quả kiểm tra sợi vải, chất liệu này khá phô biến trong khoảng thập niên 90. Chúng tôi đã kiểm tra qua nhãn hiệu của mấy bộ quần áo đó…” Phương Giai Mậu chỉ vào mấy bức ảnh chụp nhãn hiệu: “Xác nhận được những trang phục này đều là sản xuất ở một xưởng quần áo tương đối nổi tiếng thời đó. Đã tìm kiếm và đối chứng với quần áo do xưởng đó sản xuất, xác định kiểu dáng và chất liệu hoàn toàn giống với hai bộ quần áo trên người nạn nhân.”
“Ha… Thật thú vị.” Thái Thành Tể nhấc chân ra khỏi bàn, vuốt cằm nói.
“Hạng Dương.” Giang Ly vừa xem báo cáo vừa nói: “Hôm qua cậu điều tra chuyện của Trương Lương thế nào rồi?”
“Anh ta bị cảnh sát khu Vĩnh An, quận Thanh Hà, thành phố Nam Thành bắt giữ cách đây 8 năm vì tội cố ý gây thương tích. Thái độ thú tội vô cùng thành thật, nhưng vì lúc đó không thỏa thuận được với người bị hại nên bị kết án 7 năm tù giam, đầu năm ngoái anh ta vô tình bị thương dây thần kinh cột sống nên đã nộp đơn xin tạm thi hành án ngoài tù. Cuối năm ngoái thì bản án hết hạn.”
“Quá trình gây án của hai vụ ở thôn Đại An vô cùng lưu loát, hung thủ có năng lực phản trinh sát tốt, thủ pháp tương đối thành thục, không giống là lần đầu tiên phạm tội…” Giang Ly thấp giọng nói như đang giải thích với mọi người cũng như đang tự lẩm bẩm với chính mình. Lúc lâu sau anh mới lấy lại tinh thần, nhìn mọi người: “Thái Bao, hôm nay mọi người trong đội tiếp tục theo dõi video giám sát, tôi đến phòng hồ sơ một chuyến.”
“Hạng Dương, cậu mang theo hai người đến thôn Đại An, cẩn thận một chút.”
Hạng Dương hiểu ý, khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút hưng phấn.
Tô Ngôn ngồi ở chỗ của mình nhíu mày, ý của đội trưởng Giang là bằng chứng trong vụ án hiện tại không đủ, muốn lật lại án cũ sao?
Cảnh Bùi Toa Toa và Trương Lương ở bên nhau hiện lên trước mắt, cô mím chặt môi, cúi đầu không nói gì.