"Trang ơi, ra nhảy dây không!?"


Minh Hiền đứng ngay cửa lớp, vừa nói vừa giơ sợi dây thun màu đỏ cam giăng thành vòng cung rực rỡ, hai đứa khác đã đứng mỗi bên sẵn sàng, hào hứng.


"Có thêm Thu Hà với Lan Chi rồi nè! Cậu ra đi, đủ ba người chơi mới vui!"


Hạ Trang ngồi lì trong lớp, khuôn mặt tĩnh tại như một pho tượng đá, không chút lay động.


"Mới có tiết hai thôi mà mấy đứa nhỏ này sao sung sức dữ vậy trời?" Cô thầm nghĩ, giọng điệu bất lực.


"Tớ... tớ không thích nhảy dây đâu..." Cô nói nhỏ, giọng hơi ngập ngừng, như thể đang che giấu một bí mật to lớn.


"Ơ kìa, cậu thích mà?" Minh Hiền tròn mắt ngạc nhiên.


"Giờ thì... tớ chuyển sang thích... ngồi ngắm đời rồi." Hạ Trang đáp lại, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản.


Ba cô bạn trố mắt nhìn cô như thể cô vừa nói tiếng ngoài hành tinh, một ngôn ngữ mà họ chưa từng nghe thấy. Nhưng đúng thật, hồi lớp 4, Hạ Trang từng là "trùm chơi dây" của lớp, nhảy qua hai vòng, chân chữ X thoăn thoắt, thậm chí còn bày trò "luồn dây cao thủ" khiến ai nấy đều trầm trồ.


Còn giờ thì sao?


"Cho tôi xin! Lưng đau, chân mỏi, tinh thần không ổn định, chưa kể tôi đã trải qua 4 năm đại học, 3 tháng thử việc, và 5 lần đổi chỗ làm rồi nhé!" Cô tự nhủ trong lòng, một tiếng thở dài thườn thượt.


Cô chống cằm nhìn ra sân trường. Bọn nhóc đang chạy nhảy, la hét, té ngã rồi lại cười khúc khích như không biết đau là gì, tựa những thiên thần nhỏ không lo âu.


"Đúng rồi... trẻ con mà, hồi đó mình cũng vậy." Cô khẽ gật gù, một chút hoài niệm len lỏi.


Nhưng giờ thì khác.


Bây giờ, tôi chỉ muốn nằm dài trên sofa, xem phim ngôn tình dở tệ rồi chửi rủa từng tập một, hoặc ngồi trong quán cà phê có máy lạnh phà hơi mát rượi, gặm bánh croissant thơm lừng và giả vờ viết content cho chiến dịch mới toanh thôi.
Hạ Trang vừa ngáp vừa gác cằm lên tay, mắt mơ màng nhìn sân trường như đang ngắm bình minh trên đảo Bali lãng mạn. Cô đã bắt đầu thấm mệt rồi, không phải kiểu tụt huyết áp vì làm việc quá sức, mà là kiểu "Chủ nhật mà nằm mơ thứ Hai đầu tuần" đầy uể oải.


Ngay khi cô định thiếp đi thêm chút nữa, một giọng nói khẽ khàng, ấm áp vang lên bên cạnh:
"Cậu mệt hả... Trang? Cậu đói không? Có muốn uống sữa không?"


Hạ Trang giật mình ngẩng đầu. Một cậu bạn tóc xoăn xù, tay đang lục tìm hộp sữa trong chiếc ba lô siêu nhân màu xanh đã phai màu. Nét mặt cậu ấy nhút nhát nhưng chân thành, ánh mắt lấp lánh như kiểu "đây là hộp sữa cuối cùng của tớ, nhưng cậu cứ uống đi, không sao đâu".


"Ơ... là... Thanh Lâm?"


Cô tròn mắt nhìn cậu bạn trước mặt, trong lòng thoáng một cảm xúc lạ kỳ, vừa ngạc nhiên vừa thân thuộc. Cậu ấy từng là hàng xóm cạnh nhà cô hồi nhỏ, học chung lớp, chơi chung sân, rồi chuyển đi đâu mất tăm sau năm lớp 4. Không ngờ lại gặp lại... trong giấc mơ này?


"Ơ... cậu..." Hạ Trang lúng túng, mắt hơi nheo lại như đang dò xét xem đây là bản ảo ảnh hay bản thật.


"Cậu ngồi thở hổn hển như cá rô mắc cạn, tớ tưởng cậu đói xỉu luôn rồi." Thanh Lâm ngồi xuống cạnh bàn, gãi đầu, giọng ngập ngừng, "Ờ thì... tớ mang dư một hộp, cậu uống đi ha?"


"Trời ơi... phomaique dữ vậy trời... Hồi xưa cậu ấy kiểu dễ thương mà cái miệng đáng ghét vậy hả??" Hạ Trang thầm than, vừa buồn cười vừa bất ngờ.


Cô cầm lấy hộp sữa, nở nụ cười mang tính "thảo mai nghề nghiệp cấp độ trưởng nhóm marketing", một nụ cười rạng rỡ nhưng không kém phần giả tạo:
"Cảm ơn cậu nha. Ờ... hôm nay cậu mang sữa gì vậy?"


"Tớ có sữa socola! Tớ cho cậu sữa dâu. Uống xong mặt hồng hào như heo con đó." Cậu cười toe toét, đôi má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ hiện lên, đáng yêu vô cùng.


Cái nụ cười 10 cái răng ấy... Ký ức bỗng bật lên trong đầu cô, rõ mồn một, năm ngoái, lớp 3, có lần cô bị cô Hà bắt viết bản kiểm điểm vì trưa trèo cổng trường về nhà. Mà tội đó là do cô quên nhắc mẹ đóng tiền bán trú nên giáo viên không cho ăn.


Nhớ lại muốn độn thổ ngay tại chỗ, xấu hổ không để đâu cho hết.


Mẹ cô hôm đó đi làm về, nghe cô đói lả phải đi bộ về nhà, tức giận mắng giáo viên một trận ra trò. Hôm sau, cô Hà như gắn radar thù oán, lập tức bắt Hạ Trang viết bản kiểm điểm vì "không làm bài tập môn Tự nhiên và Xã hội". Mà bài tập đó... chưa phát.


Cay không? Cay chứ! Đắng nghét trong lòng.


Cay hơn nữa là cô Hà còn gọi Thanh Lâm lên, nhờ cậu đem bản kiểm điểm qua nhà cô ký. Chưa đủ, Lâm còn rủ Công Linh với Nhật Thành đi cùng như thể đang dẫn một đoàn du lịch tham quan "Nhà bạn gái bị mắng" đầy thú vị.


"Nhà cậu đẹp ghê ha! Mới xây hả?" Cậu ấy từng cười toe toét như vậy, hồn nhiên đứng trước cửa nhà cô, mà không hề hay biết "nạn nhân" đang muốn tìm chỗ chui xuống đất.


...Hồi đó quê chết được.


Cô uống một ngụm sữa dâu, vị ngọt dịu lan tỏa trong miệng. Nhưng ký ức thì đắng ngắt, như một ly cà phê không đường.


"Ôi trời ơi, tôi mới 10 tuổi mà đã biết thế nào là 'thị phi, trù dập và mất mặt với nhiều người' rồi đó. Hồi đó tưởng cuộc đời đơn giản, ai ngờ drama ba xu đã diễn liên tục trong tuổi thơ tôi rồi."


Thanh Lâm hình như vẫn chưa rời đi. Cậu ngồi chống cằm, nghịch cây viết bi, mắt lén nhìn cô một cái, đầy tò mò. Hạ Trang bối rối liếc sang, nghĩ thầm: "Cậu ấy nhớ vụ bản kiểm điểm không nhỉ?"


Chưa kịp nghĩ xong, Minh Hiền từ ngoài sân nhảy vào, giọng vang như loa phát thanh:
"Trang ơi! Bọn tớ đổi sang chơi 'gia đình ba thế hệ' rồi nè! Cậu không làm mẹ thì làm... bà cũng được!"


Hạ Trang suýt sặc sữa, phun hết ra ngoài.


"Cho tớ làm con chó trong nhà được không!? Ít thoại, ít chạy, ít bị chọc quê, cảm ơn nhiều!" Cô trả lời không chút nghĩ ngợi, giọng đầy cầu khẩn.


Cả bọn cười rần rần, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp lớp.


Còn Hạ Trang thì nghĩ: "Mơ gì mà lạ vậy trời. Lâu lắm rồi mới thấy mình... sống lại đúng nghĩa, dù là trong một giấc mơ điên rồ nhất trên đời."


Không biết bao giờ mới tỉnh dậy nhỉ? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play