Hạ Trang còn chưa kịp bước nửa bước thì cô Lan đã khoanh tay trước ngực, giọng đều đều như đóng đinh vào số phận, không cho phép bất cứ lời phản kháng nào:


"Em có thị lực tốt nhất lớp, còn bạn Khánh thì hơi cận, ngồi dưới nhìn bảng sẽ không rõ. Với lại em là người... nói nhiều nhất nhì lớp, cô hy vọng cái miệng ba hoa của em sẽ giúp bạn mới cảm thấy thân thiện hơn với lớp mình."


Cả lớp ré lên một trận cười ồ:
"Haha, đúng rồi đó cô!"


"Giao cho đúng người luôn!"


"Hạ Trang mà nói chuyện là khỏi im luôn á!"


Một đứa ngồi bàn trên còn hồn nhiên hô to:
"Bạn Gia Vũ, mới đến cậu không cô đơn nữa rồi! Cậu được cấp miễn phí... máy phát thanh!"


Hạ Trang không biết nên tức hay xấu hổ. Cô nuốt khan một tiếng, quay đầu nhìn cậu bạn Gia Vũ đang ngồi lặng thinh ở bàn cuối, hai tay xoắn xoắn quyển vở, gương mặt hơi ửng đỏ như đang muốn... chui xuống gầm bàn cho khuất.


Đẹp trai gì tầm này, mình chỉ thấy... nhút nhát như thỏ non thôi!


Hạ Trang uể oải bước xuống, ngồi phịch xuống cạnh Gia Vũ, miệng vẫn chưa chịu thua, lẩm bẩm:
"Ờ thì... mắt tớ tốt thiệt, với miệng cũng hơi linh hoạt... chút xíu."


Gia Vũ khẽ quay sang, nhỏ giọng hỏi, gần như thì thầm:
"Cậu... tên là Hạ Trang hả?"


"Đúng rồi! Cậu thấy có gì không hiểu thì hỏi tớ nhé!"


Hạ Trang thở dài trong lòng, tay chống cằm, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, đắm mình vào cảnh trời chiều. Mặc dù bên ngoài ánh nắng vẫn vàng nhè nhẹ, chiếu rọi khắp nơi, nhưng trong lòng cô chỉ thấy... nản toàn tập.


Làm sao còn chưa tỉnh mộng đây?


Hồi nhỏ hình như cô có nói nhiều thật, nhưng về sau thì khác rồi. Cô đã trải qua hết những cuộc họp ê-kíp bốc hỏa, những dự án chạy deadline tóe khói, những buổi thở không ra hơi chỉ vì sếp đổi brief 7749 lần. So với mấy chuyện đó, thì việc ngồi cạnh một cậu nhóc 10 tuổi bây giờ... đúng là một thử thách ngược, một sự tra tấn tinh thần.
 


Gia Vũ được ngồi cạnh cô bạn được cho là "nói nhiều nhất lớp".


Lúc cô giáo chỉ tay bảo cậu đổi chỗ lên bàn cuối ngồi cùng "bạn Hạ Trang mắt tốt lại thân thiện", cậu đã thấy hơi căng thẳng, một nỗi lo lắng vô hình dâng lên. Thêm vài tiếng xì xào sau lưng như:


"Ngồi cạnh Hạ Trang á? Chuẩn bị nhức đầu nha!"


"Cô chọn đúng người rồi đó, Hạ Trang nói chuyện thú vị lắm!"


Cậu tự nhủ chắc cũng không sao. Dù gì chuyển trường mới, có người chủ động nói chuyện là tốt mà, ít nhất cũng không phải ngồi một mình lẻ loi.
Nhưng rồi... suốt hai tiết học, Hạ Trang ngồi cạnh cậu lặng như tờ.


Không một câu hỏi. Không một cái liếc nhìn. Không một lời chào.


Hạ Trang chỉ ngồi... viết bài. Tư thế nghiêm chỉnh, nét mặt kiểu "Tôi đang thi bằng đại học chứ không phải Toán lớp 4", hoàn toàn tập trung vào trang vở.


Gia Vũ bắt đầu thấy lo lo.


Có phải... bạn ấy không thích mình không?


Cậu từng nghĩ bạn ngồi cùng sẽ tươi cười chào hỏi, hỏi thăm "Cậu chuyển từ đâu qua?", "Cậu thích ăn món gì?", “Cậu có thích vẽ không?” mấy kiểu khởi đầu quen thuộc khi chuyển trường mới.


Nhưng không. Hạ Trang không nói gì. Không hỏi gì. Chỉ chăm chăm vào sách vở như thể ngồi cạnh mình là một nhiệm vụ bắt buộc cần hoàn thành nhanh gọn lẹ.


Thậm chí khi tay áo cậu vô tình chạm nhẹ tay áo bạn ấy lúc chuyển sách, cô bạn còn khẽ nhích người... xa ra.


Chết rồi. Bạn ấy khó chịu thật rồi...


Gia Vũ cắn nhẹ môi, gò lưng xuống bàn, hai tay xoắn xoắn quyển tập vở như đang cầu nguyện, mong sao cơn ác mộng này sớm kết thúc. Dù cậu học giỏi, nhưng khoản giao tiếp thì hơi chậm, hơi nhút nhát.


Hay là tại mình hơi nhát? Hay tại mình chưa chào bạn ấy?


Đến giữa tiết hai, Gia Vũ đã nghĩ đủ thứ trên đời, bao nhiêu kịch bản tiêu cực hiện lên trong đầu. Tim đập nhanh thình thịch, tay bắt đầu hơi đổ mồ hôi. Từ một học sinh mới háo hức, cậu biến thành một cục bánh bao nhỏ đang lo sợ bị bạn cùng bàn ghét bỏ.


Không lẽ mình phải chủ động mở lời trước? Nhưng... nói gì bây giờ?


"Chào cậu, tớ là Gia Vũ" à?


Hay "Cậu có thích... môn Toán không?"


Không, nghe dở ẹc. Còn dở hơn câu mở đầu mấy bài văn miêu tả con mèo.


Cậu lén nhìn sang Hạ Trang thêm lần nữa.
Cô vẫn nghiêm túc chép bài, tay viết đều đều, nhưng đôi mắt... có chút xa xăm, lạc lõng.
Không giống đang học. Giống đang... suy nghĩ chuyện gì rất xa vời, vượt khỏi tầm hiểu biết của cậu bé 10 tuổi.


Không lẽ... bạn ấy đang nhớ bạn cùng bàn cũ? Hay là không thích ngồi với người lạ như mình?
Gia Vũ rầu rĩ cúi đầu, nỗi buồn len lỏi vào trái tim non nớt. Bỗng dưng cậu thấy... hơi buồn, một nỗi buồn không tên.


Gia Vũ ngồi yên bên cạnh, gồng cả người, lo lắng từng tế bào rằng mình đã làm bạn cùng bàn ghét.


Còn Hạ Trang, cô gái 24 tuổi vừa lén ngáp, vừa âm thầm đào bới mớ ký ức hỗn độn như đống ảnh cũ trong ổ cứng bị lỗi.


Bộ não Hạ Trang bắt đầu chiếu lại tập phim "Thất tình học đường phiên bản tiểu học", với những tình tiết dở khóc dở cười.


Hồi đó cô là đứa lanh chanh nhất lớp, lúc nào cũng thích thể hiện. Mỗi lần có kẹo ngon, món đồ chơi mới, cây bút máy mới đổi được, thậm chí chiếc bánh mì mẹ mua thêm... cô đều "vô tình" để một phần nhỏ vào hộc bàn Gia Vũ, mong cậu để ý.


Có lúc thì mạnh dạn tỏ ra mình giỏi, cái gì cũng biết, phô trương kiến thức.


Có lúc lại cố tình giả ngơ, lôi bài toán ra hỏi:
"Cái này khó ghê, cậu chỉ tớ với!"


Thậm chí từng cố ý... ngã.


Đúng vậy. Ngã thật, một cú ngã đầy "nghệ thuật".


Một cú vấp "chuyên nghiệp" vào chân ghế, té nhào ngay trước mặt Gia Vũ.


Kết quả? Cậu ấy chỉ ngơ ngác nói:
"Cậu không sao chứ?"
...rồi quay về làm bài tập như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Không hề hoảng hốt, cũng không đỡ cô dậy, chỉ một vẻ mặt ngây thơ đến đáng ghét.


Hạ Trang sau đó bò dậy, vừa ê mông vì cú ngã, vừa ê mặt vì sự thất bại ê chề.


Trời ơi. Sao hồi đó mình... quê mùa vậy!?
Cô chống tay lên má, mặt nóng bừng vì ngượng, từng tế bào như muốn bốc hỏa. Càng nghĩ càng thấy mắc cỡ, muốn độn thổ.


Ký ức cứ tuôn về như nước lũ, ào ạt không ngừng.


Hạ Trang ngước đầu nhìn lên đầu bàn tổ 2.
Minh Hương đang hí hoáy viết bài, mái tóc tết hai bên gọn gàng, ánh nắng chiếu lên má, đúng kiểu “nữ sinh chuẩn mẫu giáo khoa”dịu dàng và thanh khiết.


Cô bé hiền lành, học giỏi, hay giúp đỡ mọi người... và từng là bạn thân nhất của Hạ Trang trong những năm lớp 4-5.


Trời ơi... cái lúc mình tưởng cậu ấy thích mình, thật ra cậu ấy chỉ muốn kết thân để tiếp cận Minh Hương!? Thì ra mình chỉ là cái cầu chứ không phải đích đến.


Hồi đó cô với Minh Hương và vài đứa nữa hay bày trò chơi "gia đình". Mỗi đứa chọn một vai: người thì làm mẹ, người làm chị hai, em út, có khi cả ông bà ngoại và con mèo cưng.


Minh Hương lúc nào cũng là chị lớn dịu dàng, đẹp nết, được mọi người yêu quý.


Còn Hạ Trang thì... "Muốn gì cũng giành bằng được", cô tự thú với chính mình trong đầu, một sự thật không thể chối cãi.


Vai mẹ, vai chị hai, vai giám đốc, vai công chúa… cô từng thử hết, tranh giành bằng được.
Hạ Trang tự đập trán vào tay, một tiếng "bốp" nhẹ.


Tình đầu lớp 4 thật khôi hài, cô tưởng là truyện ngôn tình lãng mạn, ai dè lại là vai phụ đẩy đường, một diễn viên quần chúng vô danh.


Cô hít một hơi dài, buông tiếng thở nhẹ nhõm.
Giờ mình 24 tuổi rồi. Không thể lại đi giận một đứa trẻ 10 tuổi vì crush bạn thân hồi tiểu học được. Vô lý lắm.


Cô đảo mắt nhìn sang bên.


Gia Vũ vẫn đang hí hoáy viết bài, nét chữ đều tăm tắp, gọn gàng. Vẫn là cậu nhóc hiền lành, nhẹ nhàng như ký ức, không hề thay đổi.


Gặp lại người từng "làm mình đau" (theo phiên bản trẻ con), cô lại thấy... cưng muốn xỉu.


Mặt cậu ấy tròn tròn, tóc cắt ngố, hai má phúng phính y như cục bột nhào chưa ủ kịp.


Nghĩ lại thì, mình từng thầm thương nhớ một... viên mochi tròn xoe vậy sao!?


Hạ Trang khẽ cười, nụ cười đầy hóm hỉnh. Không còn xấu hổ nữa.


Chỉ thấy... mình đã từng sống hết mình cho mấy chuyện "ba xu" thật dễ thương, thật ngây ngô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play