Hạ Trang ngồi đó thêm một lúc, không gian như ngưng đọng. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn giữa tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường, cảm giác rát bỏng ở đầu gối, và... cái tên "bình xịt Hồng Vân" được viết tròn vo trong cuốn sổ y tế. 

Mọi thứ như một trò đùa siêu cấp ác ý của não bộ, nhưng cái não này, tiếc thay, không còn lý do gì để mất kiểm soát nữa. Bởi lẽ, đây đâu phải giấc mơ.


"Không lẽ mình thật sự quay về thời tiểu học?"


Không đèn flash lóe sáng. Không tia sét đánh ngang trời. Không vòng sáng màu xanh dương quay cuồng như trong phim viễn tưởng. Chỉ có một cú ngã đơn giản và dòng máu thật đến từng mililit, chân thực đến rợn người.


Cô đứng dậy, chân hơi đau nhưng vẫn lê được. Khi đi ngang qua tấm gương lớn cạnh cửa phòng y tế, cô dừng lại.


Một cô bé.


Tóc tết hai bên gọn gàng. Đồng phục xanh trắng tinh tươm. Khuôn mặt nhợt nhạt, non nớt, đôi mắt vẫn còn chút bàng hoàng. Đầu gối băng bông trắng xóa, nổi bật trên nền da xanh xao.


"Mình phải làm gì đây? Nếu đây là thật, liệu mình có thể thay đổi được gì trong tuổi thơ này? Có phải đây là cơ hội để làm lại từ đầu, để sửa chữa những sai lầm?"


Cô của 24 tuổi, với bao trải nghiệm, bao ký ức, đang bị nhốt trong thân xác nhỏ bé của một đứa trẻ lớp 4.


Tim cô đập mạnh, từng nhịp như muốn phá vỡ lồng ngực, một cảm giác vừa sợ hãi vừa lạ lẫm.


"Nếu đây là thật, mình phải làm gì tiếp theo?" câu hỏi ấy vang lên trong đầu, không ngừng lặp lại, giằng xé tâm trí cô.


Đám học sinh vẫn đang nô đùa dưới nắng chiều. Tiếng hò hét, tiếng giày va sàn gạch, tiếng gió đập vào tán phượng xào xạc. Không có gì sai lệch. Không có gì giả tạo. Mọi thứ đều chân thực đến khó tin.


Cô quay lại nằm trên chiếc giường gấp lót chiếu cói, bên cạnh là chiếc quạt trần quay chầm chậm, phát ra tiếng "vù vù" đều đặn như ru ngủ. 

Bên ngoài cửa sổ, nắng vẫn gắt nhưng không còn chói chang như lúc mới té. Có lẽ vì tâm trạng cô cũng đang dịu lại hoặc là vì viên kẹo me muối kia thực sự có tác dụng... xoa dịu tinh thần, mang lại chút bình yên cho cô.


Hạ Trang khẽ co chân lại, chạm nhẹ vào lớp băng gạc trắng muốt. Đầu gối vẫn rát, nhưng cảm giác đau không còn khiến cô hoảng loạn nữa. Thay vào đó là một cảm giác... quen thuộc đến rợn người. Rõ ràng quá khứ này không phải ai cũng nhớ nổi đến từng chi tiết nhỏ nhặt, thế mà giờ đây cô lại đang sống giữa nó bằng da bằng thịt, bằng cả máu và cục sưng u trên đầu gối.


Nhớ lại những điều đã xảy ra trong quá khứ, những sai lầm, những nuối tiếc, những điều chưa kịp nói, chưa kịp làm. Cô có thể thay đổi tất cả, có thể làm lại từ đầu. Nhưng liệu có thể? Liệu có được phép? Liệu định mệnh có cho phép cô làm điều đó?


Cô chẳng biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ là mắt sụp xuống một cái, và mọi ý nghĩ về "xuyên không" hay "giấc mơ thật giả" đều tạm thời trôi mất, chìm vào giấc ngủ sâu.


Một giấc ngủ ngắn nhưng sâu, đủ để cô lấy lại chút sức lực và sự bình tĩnh.


Đến khi có bàn tay nhẹ nhàng lay vai, giọng nói dịu dàng của cô y tế vang lên bên tai:
"Dậy nào con. Sắp đến giờ vào lớp rồi."


Hạ Trang mở mắt, chớp chớp vài cái để quen lại với ánh sáng, như một đứa trẻ vừa thức giấc.


"Dạ...?"


"Cô thấy con ngủ ngon nên để con nghỉ thêm chút. Đầu gối còn đau không?"


"Dạ... hơi rát chút thôi ạ."


"Vậy được rồi, đi nhẹ thôi nhé. Cô có nhắn cô giáo chủ nhiệm rồi, cô biết con ở đây."


Hạ Trang gật đầu, khẽ mỉm cười.


Cô chỉnh lại tóc, chân bước hơi khập khiễng nhưng tinh thần thì tỉnh táo hơn hẳn. Gió chiều thoảng qua, mang theo hương hoa phượng. Và ánh nắng vàng hắt nghiêng lên dãy hành lang cũ kỹ, nhuộm vàng cả không gian.


Nếu đây là mơ... thì nó quá kiên trì rồi, một giấc mơ không chịu buông tha.


**

Hạ Trang từ phòng y tế cà nhắc trở về lớp, đầu gối phải vẫn còn miếng băng cá nhân màu hồng có hình thỏ con, sản phẩm đặc trưng của y tế trường tiểu học mà cô chẳng thể từ chối. Vừa bước qua ngưỡng cửa lớp, ba cô bạn thân đã tíu tít chạy lại gần, dội vào tai cô như pháo nổ râm ran, không ngừng nghỉ:


"Ê ê, thấy sao? Lúc nãy Thanh Lâm đỡ cậu mà đỏ mặt luôn đó!" Lan Chi cười khúc khích, nháy mắt tinh nghịch với Minh Hiền.


"Trời ơi, thích người ta rồi còn giả bộ vô tình nữa chứ!" Minh Hiền cắn môi cố nín cười, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.


"Chắc tại bạn Trang nhà mình xinh quá rồi!" Thu Hà nghiêng đầu, nhìn Hạ Trang đầy tò mò, ngưỡng mộ.


Hạ Trang nheo mắt, cố giấu sự bối rối đang dâng lên trong lòng. Cô cười méo xệch, vội vã xua tay:
"Mấy bà nhỏ nhỏ tiếng coi, cô giáo mà nghe được là toi đấy!" Mặt cô đỏ bừng, cô lùi về phía bàn học, thở dài nhẹ trong lòng.


"Cái gì mà thích với chẳng thích, đi về chỗ mau!" Cô nói, giọng pha chút ngượng ngùng nhưng cố tỏ ra cứng rắn.


Ba cô bạn cười khúc khích rồi chạy biến về bàn, như những con chim non. Hạ Trang thầm nghĩ: "Đến tuổi này rồi mà còn bị đám trẻ con trêu đỏ mặt vì được 'thích'... có dở hơi không chứ?"


Cô vừa mở cặp lấy sách vở thì bên cạnh, Gia Vũ vẫn còn chút lúng túng với môi trường mới, lén lút đặt lên bàn cô một viên kẹo mút màu đỏ, như một món quà bí mật. Không nói gì to tát, chỉ lẩm bẩm đủ để cô nghe:
"Ăn ngọt... chắc sẽ giúp cậu bớt đau hơn."


Giọng cậu nhỏ như gió lướt qua, nhẹ bẫng, nhưng tay thì rõ ràng run nhẹ. Có lẽ cậu cũng không biết nên nói gì, chỉ biết đưa ra thứ tốt nhất mà bản thân nghĩ đến lúc này. Một hành động vụng về nhưng đáng yêu kiểu cố gắng rất trẻ con, rất thật lòng.


Hạ Trang nhận lấy viên kẹo, mỉm cười cảm ơn. Cô không biết phải phản ứng ra sao cũng chẳng thấy tim đập nhanh hay mặt đỏ như sẽ có trong quá khứ. Chỉ thấy lòng nhẹ tênh, một cảm giác bình yên đến lạ.


"Cảm ơn nhé!"


Nếu là hồi nhỏ, là cái cô bé Hạ Trang từng mộng mơ và dễ rung động ngày xưa, chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm khi được người mình thích tặng kẹo như vậy, sẽ lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.


Tiếng chuông vào tiết reo lên, học sinh rục rịch ổn định chỗ ngồi. Cô Hoa bước vào lớp với nụ cười quen thuộc, dịu dàng, tay cầm sổ và mấy xấp giấy trắng.


Sau khi cả lớp ngồi ngay ngắn, cô Hoa viết lên bảng đề bài của tiết Tiếng Việt:


"Hãy viết một đoạn văn ngắn kể về một người trong gia đình của em."


Cô dặn học sinh có 15 phút để viết, sau đó các tổ trưởng đi thu bài:


"Viết thật lòng mình nhé, không cần dài đâu, chỉ cần là lời thật của các con là được."


Cả lớp "dạ" một tiếng rì rầm, rồi cúi xuống bắt đầu viết, tiếng bút sột soạt trên giấy.


Hạ Trang nhìn dòng đề bài mà thấy ngập ngừng. Với đầu óc của một người trưởng thành, cô thừa sức viết ra một đoạn văn "đúng chuẩn", thậm chí có thể khiến người đọc xúc động đến rơi nước mắt. Nhưng điều đó... không phải là điều một đứa trẻ lớp 4 sẽ viết, nó sẽ quá giả tạo.


Cô chống cằm, bút xoay xoay giữa ngón tay, một cách băn khoăn. "Nếu mà mình hồi nhỏ được cho đề này... chắc sẽ viết gì đó ngây ngô lắm." Nghĩ vậy, Hạ Trang bắt đầu lục lại trong trí nhớ mình cảm giác bé bỏng, hồn nhiên ngày xưa.


Cái đề bài này... nếu viết đúng suy nghĩ thật của cô bây giờ, sợ là cô Hoa sẽ tưởng cô vừa xem xong một phim truyền hình dài tập, đầy kịch tính.
Thở ra một hơi, cô cúi xuống, cầm bút, cố viết sao cho thật "trẻ con", thật ngây thơ và chân thật.


15 phút trôi qua thật nhanh.


Cô Hoa đi từng bàn thu bài, ánh mắt thoáng qua từng trang giấy, nụ cười nhẹ nở trên môi. Lớp học trở nên yên ắng hơn hẳn, chỉ còn tiếng giấy xào xạc và tiếng thở nhẹ của các bạn nhỏ đang tập trung học thơ.


Sau khi thu bài xong, cô Hoa quay lại bàn mình, ngồi xuống và bắt đầu chấm bài.


Khi đến bài của Hạ Trang, cô nhíu mày rồi bật cười khẽ, một nụ cười đầy thích thú. Cô nhìn lên lớp, gọi:
"Hạ Trang, em lên bục đọc bài của em cho cả lớp nghe nhé!"


Hạ Trang ngập ngừng bước lên bục giảng, tay cầm tờ giấy bài làm hơi run nhẹ. Không phải vì sợ, mà là vì không biết điều gì trong đoạn văn kia lại khiến cô Hoa cười. Cô ngước lên nhìn một vòng quanh lớp ánh mắt tò mò và háo hức đổ dồn về phía cô như ánh đèn sân khấu chiếu thẳng, chờ đợi một màn trình diễn.


Cô Hoa mỉm cười, gật đầu nhẹ:
"Em bắt đầu đi nào."


Hạ Trang hít một hơi rồi đọc, giọng rõ ràng và bình tĩnh, nhưng pha chút tinh nghịch:
"Mẹ của em là..."


Khi đến đoạn giữa:


"Mẹ em hay nói là em được mẹ nhặt về. Em chỉ cười, rồi lại cười. Em không nói cho mẹ biết một bí mật đâu. Em sợ mẹ biết mẹ sẽ buồn á...
Em biết thừa rồi nhé. Bố em họ Nguyễn. Chị em họ Nguyễn. Em trai em họ Nguyễn. Em cũng họ Nguyễn luôn.
Chỉ có mẹ là họ Ngô thôi.
Thế thì ai mới là người được nhặt về đây?
Chẳng nói ra, mọi người cũng biết rồi nhỉ?
Nhưng em sẽ giữ bí mật này mãi trong lòng. Em không muốn mẹ buồn đâu."


Cô vừa dứt lời, cả lớp như vỡ òa.


Tiếng cười bật ra từ hàng đầu tiên, lan dần tới hàng cuối khiến không khí lớp học trở nên sôi động, náo nhiệt hơn bao giờ hết.


Minh Hiền che miệng cười khúc khích, Lan Chi huých nhẹ vào tay bạn, mắt tròn xoe đầy vẻ bất ngờ:
"Trời đất ơi... 'ai mới là người được nhặt về đây' là sao trời?"


Thu Hà quay sang, mặt rạng rỡ như vừa nghe truyện cười thú vị nhất:
"Nghe giống phim luôn á! Nhưng vui ghê á, tui thích đoạn đó nha."


Hạ Trang đứng trên bục, gương mặt dở khóc dở cười, không biết nên phản ứng thế nào. Cô ngượng chín mặt, tay vò vò mép tờ giấy đến nhàu nát.


"Viết cố thế mà..." cô lẩm bẩm như biện hộ cho "tác phẩm" của mình.


Ở bàn thứ hai, Thanh Lâm nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên như đang cố nén cười. Nhưng ánh mắt cậu lại không giễu cợt, chỉ có sự ngạc nhiên và... một chút thú vị. "Hạ Trang vẫn như vậy..." cậu thầm nghĩ.


Ngay cả Gia Vũ vẫn đang ngồi ngay ngắn, tay ôm sách nhưng mắt thì dõi theo Hạ Trang từ lúc cô bước lên bục lớp, không rời.


Nghe đến đoạn "bố em họ Nguyễn, chị em họ Nguyễn, em cũng họ Nguyễn... chỉ có mẹ em họ Ngô thôi", cả lớp cười ồ lên, tiếng cười vang cả căn phòng. Gia Vũ cũng không nhịn được cũng khóe môi cong lên, rồi bật cười khe khẽ, một nụ cười đáng yêu.


Cậu cũng thấy hơi bất ngờ... không ngờ Hạ Trang lại có thể hài hước như vậy.


Hóa ra, phía sau gương mặt điềm tĩnh và cái nhìn hơi xa cách, là một Hạ Trang... dễ mến hơn nhiều cậu tưởng. Một mặt khác mà cậu chưa thể tiếp xúc, một điều thú vị đang chờ cậu khám phá.
Và trong khoảnh khắc cười thoải mái đó, Gia Vũ bỗng thấy nhẹ lòng hẳn. Không còn thấy quá sợ hay lo lắng khi ở trong lớp mới nữa,ít nhất… cậu biết có một người bạn cùng bàn như Hạ Trang sẽ rất vui. Có lẽ Hạ Trang cũng chỉ ngại ngùng chứ không ghét cậu như cậu đã nghĩ.


Cô Hoa vỗ tay hai cái, giọng vang lên, lấy lại trật tự:
"Cả lớp, trật tự nào. Cô gọi Hạ Trang lên không phải để chọc cười bạn đâu nhé. Bài văn rất thú vị. Cô thích vì bạn có góc nhìn riêng, biết quan sát và suy nghĩ. Mà... thật ra cũng hài hước nữa. Nhưng đó là điểm hay mà!"


Cả lớp vẫn còn cười rúc rích, nhưng bắt đầu yên lặng hơn. Hạ Trang thở phào, đi xuống khỏi bục giảng, mặt vẫn đỏ bừng vì ngại, nhưng trong lòng lại thấy thật nhẹ nhõm.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play