Ầm ầm.
Tiếng cười nói rộn ràng, tiếng la hét vang vọng, tiếng ghế nhựa kéo lê kèn kẹt trên sàn gạch, tiếng bút chì rơi lộc cộc, tiếng ai đó gọi to: "Ê ê ê, đừng xé tập tớ!"


Âm thanh hỗn loạn, sống động ấy đánh thức Hạ Trang một cách dữ dội, kéo cô ra khỏi giấc ngủ sâu. 

Cô khẽ nhăn mặt, hé đôi mắt nặng trĩu, chưa kịp định thần thì một viên tẩy tròn vo bất ngờ bay tới, chạm nhẹ vào trán cô. "Ui trời..."


Bật dậy theo phản xạ, tay ôm trán, cô ngơ ngác nhìn quanh. Đầu cô đau thật, một cơn đau âm ỉ nhưng quen thuộc, thế nhưng điều khiến cô bối rối hơn lại là... bàn ghế sao mà thấp bé quá, không khí này, mùi phấn thơm thoảng, mùi giấy vở mới tinh, mùi khăn quàng đỏ hơi ẩm... tất cả quá đỗi quen thuộc, như một thước phim cũ vừa được tua lại.


"Trang ơi, sao ngủ gục trong lớp thế? Cô giáo chưa tới kìa, dậy chơi đi!" Một giọng con nít trong trẻo vang lên bên cạnh, kéo cô về thực tại.
Hạ Trang quay sang. 

Một cô bé tóc ngắn buộc hai bên, gương mặt lấm lem mực, đang chống cằm nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Đối diện, một cậu bé khác đang chăm chú gấp máy bay giấy, miệng lẩm bẩm đếm xem lần này máy bay của cậu bay được bao xa.


Lớp học này... hình như là lớp cũ của cô thì phải. Những cái tên nguệch ngoạc được khắc sâu trên mặt bàn gỗ, vết mực lem từng bị cô la rầy, tấm rèm cửa sổ rách một lần vì gió lùa... tất cả như sống lại, hiện rõ mồn một trước mắt cô.


"Chỉ cần nghĩ tới là mơ thấy, não mình làm việc nhanh quá!" Cô thầm nghĩ, một ý niệm thoáng qua như gió.


Cô nhìn xuống bản thân: bộ đồng phục học sinh tiểu học quen thuộc, đôi giày vải đơn giản, trên tay là chiếc đồng hồ Doraemon bé tí xíu. Lật bàn tay xem, đó là bàn tay nhỏ nhắn của một đứa trẻ, mềm mại và non nớt. Trên bàn là quyển vở Toán với nét chữ tròn trịa, nguệch ngoạc của một cô bé. Trang đầu ghi: "Hạ Trang – Lớp 4B", bên cạnh là mấy bông hoa được vẽ nguệch ngoạc đầy ngây thơ.


Hạ Trang ngồi lặng, mắt nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chiều nghiêng nhẹ qua tán bàng xanh rì, hắt lên mặt bàn một vệt sáng vàng óng. Mọi thứ thật quá đỗi chân thực mà lại hóa ảo ảnh, khiến cô càng tin đây chỉ là một giấc mơ, một chuyến du hành về quá khứ trong tiềm thức.


Tiếng giày cao gót vang lên ngoài hành lang, từng nhịp một, đều đặn.


"Cô tới rồi! Mau về chỗ ngồi!"


Cả lớp nhanh chóng ổn định, tiếng ồn ào chợt tắt hẳn, thay bằng sự im lặng đầy mong đợi.


"Các em trật tự! Lớp mình hôm nay có bạn mới."
Giọng cô Lan vang lên – cô giáo chủ nhiệm, người mà cả lớp vẫn thường "sợ xanh mặt" mỗi lần cô giận, nhưng giờ đây lại dịu dàng đến lạ.


Cô Lan mỉm cười hiền hậu, rồi khẽ vẫy tay:
"Em vào đi, giới thiệu với lớp đi nào."


Một cậu bé bước vào. Mái tóc gọn gàng, chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, ánh mắt sáng ngời nhưng thoáng chút rụt rè.


"Mình tên Nguyễn Gia Vũ. Mình mới chuyển trường đến."


Hạ Trang chết lặng, như thể có một dòng điện chạy dọc sống lưng. Gia Vũ? Cái tên ấy, cộng thêm gương mặt từng quen thuộc ấy, lập tức kéo theo bao nhiêu ký ức thời thơ ấu: những lần lén nhìn cậu từ xa, lần cậu mượn compa rồi mãi không trả, lần cậu phát biểu khiến cả lớp tròn mắt kinh ngạc.


"Ghê chưa..." Cô lẩm bẩm, giọng gần như không nghe thấy. "Mơ về thời tiểu học mà còn mơ luôn cả crush đầu đời nữa chứ."


Nhưng giờ đã khác rồi. Hạ Trang của hiện tại đã 24 tuổi, là một người trưởng thành với bao trải nghiệm. Dù hình dạng trong mơ cô bây giờ là một đứa nhóc, nhưng cô vẫn nhận thức rõ ràng mình là một người lớn đã trải qua nhiều thăng trầm.
 

Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt của người lớn quan sát cậu bé đang đứng trên bục giảng.


Gia Vũ vẫn là một cậu nhóc đáng yêu, nét mặt ngây ngô, nụ cười có lúm đồng tiền nhỏ xinh. Nhưng với con mắt của người trưởng thành, cậu chẳng phải "đẹp trai xuất thần" như cô từng tưởng tượng, chỉ là một học sinh sạch sẽ, ngoan ngoãn, đúng chuẩn mẫu hình mà con nít vẫn thường mê tít.


"Ủa, hồi đó mình si mê cái gì vậy trời?" Cô tự hỏi mình, một nụ cười vừa buồn cười vừa hoài niệm thoáng qua.


"Nè, cô gọi cậu kìa!" Tiếng Đỗ Mai, cô bạn cùng bàn, kéo cô về thực tại đầy bất ngờ.


Cô Lan nhìn cô nghiêm nghị, ánh mắt không hề khoan nhượng:
"Hạ Trang, em đổi chỗ xuống cuối lớp ngồi với Gia Vũ nhé. Ngồi cạnh bạn mới cho đỡ bỡ ngỡ."
Hạ Trang đứng phắt dậy, lòng cô gào thét không thành tiếng:


"Không phải chứ!? Mơ mà còn giao nhiệm vụ đặc biệt thế này!? Hay là ngày xưa mình không được ngồi gần crush nên giấc mơ này đang bù đắp thanh xuân, bù đắp tuổi thơ cho mình đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play