Giờ ăn trưa ở trường tiểu học vẫn ồn ào như cái chợ quê buổi sớm. Mấy đứa nhóc lũ lượt xếp hàng, đứa thì lén lút đẩy khay lên trước, đứa giành nhau cái muỗng to, đứa vừa cầm cặp lồng cơm vừa nhảy dây huyên náo.
Hạ Trang cũng chẳng khác gì, chỉ khác ở chỗ... trong đầu cô là một bộ não 24 tuổi đang tự hỏi liệu món trứng đúc thịt hôm nay có vị giống ngày xưa không, hay chỉ là hương vị của ký ức.
"Nhanh lên, đằng sau kìa!" Lan Chi vừa thúc giục vừa cười toe, đẩy nhẹ lưng cô.
Hạ Trang lật đật bưng khay cơm lui về bàn ngồi. Mùi canh cải nấu thịt và đậu hũ sốt cà bay nghi ngút, ấm áp, khiến cô bất giác nghĩ: "Chà... giấc mơ này có mùi vị thật đấy. Mong là tỉnh dậy không bị chảy dãi ướt bàn phím laptop..."
Vừa định đưa muỗng cơm đầu tiên lên miệng, một chiếc khay inox màu bạc lặng lẽ đặt xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng như một lời mời.
Cô ngẩng đầu.
Là Gia Vũ.
Cậu ấy đứng đó, tay vẫn cầm khay cơm, đôi mắt hơi tránh đi chỗ khác, giọng nhỏ như sợ làm vỡ không khí yên bình xung quanh:
"Tớ... ngồi đây được không? Cậu là bạn cùng bàn tớ, tớ chưa quen ai hết..."
Hạ Trang: ???
Khoan đã. Đứng hình. Dừng hình luôn.
Nếu có cái kính râm nào cắm sẵn vào khay cơm, Hạ Trang chắc chắn sẽ đeo lên để giấu biểu cảm kinh hoàng pha lẫn hồi hộp đang hiện rõ trên gương mặt mình.
Gia Vũ chủ động... ngồi ăn với mình? Không phải chứ!? Nếu chuyện này là thật, thì có khi mình với cậu ấy đã nên duyên, sinh con đẻ cái, nuôi chó nuôi mèo rồi chứ chẳng đùa, đâu còn là "tình đầu" trong mơ nữa.
Cô nhìn sang chỗ khác, thấy còn kha khá bàn trống, thậm chí Minh Hương "lớp trưởng định mệnh" của năm ấy cũng đang ngồi một mình ở bàn khác,rất yên tĩnh.
Thế mà cậu chọn ngồi với cô. Là cô.
Trời đất chứng giám, đây là cơ hội mà "Hạ Trang tuổi 10" đã mơ mộng đến mức có thể viết thành một cuốn fanfic dài tập. Nhưng "Hạ Trang tuổi 24" thì...
"Ờ... ngồi đi. Tớ cũng mới ngồi thôi..." Cô gượng gạo cười, trong lòng vẫn gào thét: "Cậu nhóc, có biết hành động này của cậu trong lòng chị chấn động bao nhiêu không!"
Gia Vũ lặng lẽ ngồi xuống, đặt khay cơm cạnh cô. Cậu ăn nhỏ nhẹ, không phát ra tiếng động nào, đến cái cách cậu cầm thìa cũng nâng niu, dịu dàng một cách lạ thường.
Hạ Trang lén liếc sang cậu.
Hồi đó chắc chắn cậu ấy đẹp trai như tượng sáp trong mắt mình, gu mình vốn là phải đẹp trai mà. Bây giờ nhìn lại... ừm thì... trông vẫn dễ thương, nhưng đúng là "phiên bản cỡ túi", nhỏ nhắn và ngây thơ.
"Cơm hôm nay ngon ha..." Gia Vũ khẽ nói, phá vỡ sự im lặng.
"Ừ, cũng được." Hạ Trang đáp máy móc, lòng đang chạy đua với tốc độ ánh sáng: "Nói gì nữa? Có nên giả vờ hỏi 'Cậu học giỏi môn Toán lắm hả?' như hồi xưa không? Hay giả bộ làm rơi thìa để được cậu nhặt giùm...?"
Đang tính ra chiêu, thì Thanh Lâm đi ngang, hí hửng giơ lên bịch bánh tráng:
"Ai muốn ăn bánh tráng trộn của bà ngoại tớ làm nè!"
Hạ Trang thấy khay cơm của mình bỗng trở nên vô vị, nhạt nhẽo. Không biết vì canh hơi mặn, hay vì ánh mắt Gia Vũ đang nhìn cô kiểu... nghiêm túc quá đáng, như đang đọc vị.
Chẳng lẽ vì trong mơ mình không còn bày trò giả bộ ngu nữa nên cậu ấy thấy mình hấp dẫn hơn?
Không.
Sự thật là... Hạ Trang đang ăn cơm với "tình đầu hồi lớp 4" trong một giấc mơ kéo dài chưa biết bao giờ tỉnh dậy.
Mười phút nghỉ tiêu hóa sau bữa trưa, với học sinh tiểu học là thời gian vàng để... phá làng phá xóm, xả năng lượng dồi dào.
Hạ Trang thong thả đi từ nhà ăn về lớp, bụng no căng, miệng lẩm bẩm:
"Mình vốn đang ngủ mơ rồi, tí mơ mình đi ngủ nữa à?"
Cô chưa kịp mơ mộng thêm thì một âm thanh hỗn loạn bỗng ập tới, cắt ngang dòng suy nghĩ:
"BẮT NÓ!!"
"CHẠY ĐI!!!"
"CẨN THẬN TRÁI TRÁIIII—"
RẦM!!
Có cái gì đó bất ngờ đập mạnh vào vai cô, một lực đẩy vô hình.
Cô chưa kịp phản ứng thì chân trượt trên mặt sàn còn vương nước, Hạ Trang ngã dúi dụi, đầu gối quẹt mạnh xuống đất, đau điếng.
Cô ngồi phệt tại chỗ, tay ôm đầu gối, mặt méo xệch vì đau.
Một giây sau mới cảm nhận được: Rát. Rát thật. Rát cực kỳ chân thật.
Nhìn xuống một dòng máu đỏ tươi đang lặng lẽ chảy từ đầu gối trái, chậm rãi và rõ ràng.
Cô hoảng hồn.
Khoan đã... Máu!?
Giấc mơ gì mà... chảy máu thật? Sao chưa tỉnh!?
Cô cứ tưởng sẽ có hiệu ứng mờ mờ rồi tỉnh dậy trên bàn làm việc, tay còn cầm con chuột và miệng lầm bầm deadline chưa xong.
Nhưng không.
Chỉ có một đám học sinh đang túm tụm lại, kèm theo tiếng hét thất thanh đầy lo lắng:
"TRANG ƠI TRANG, CẬU SAO RỒI!?"
"TRỜI ƠI CHẢY MÁU KÌA!!"
"MAU ĐI GỌI CÔ LAN!!!"
Hạ Trang ngồi thẫn thờ tại chỗ, đầu óc vẫn hoang mang, không thể tin vào những gì đang diễn ra.
Không lẽ đây là... giấc mơ full HD chân thật không thoát ra nổi?
Minh Hiền, Thu Hà và Lan Chi vừa chạy tới vừa hốt hoảng, vây quanh cô như những vệ sĩ đang bảo vệ nguyên thủ quốc gia:
"Trời ơi, bọn kia đụng cậu mạnh quá!"
"Cậu đau không? Để tụi tớ dìu!"
"Máu nhiều quá, phải xuống phòng y tế liền!!"
Hạ Trang định nói "không sao đâu", nhưng nhìn đầu gối đỏ lòm máu thì thôi. Cô gật đầu như rô-bốt, không còn sức để phản ứng.
Giữa đám đông ồn ào, một cái bóng quen thuộc bỗng chen vào. Là Thanh Lâm. Cậu ngồi thụp xuống bên cô, đôi mắt hoảng loạn hiếm thấy, đầy lo lắng:
"Trang! Cậu... cậu có sao không!?"
"Tớ... tớ..." Hạ Trang định gượng dậy, nhưng chân đau quá không nhúc nhích nổi.
"Đừng cử động! Để tớ... để tớ bế cậu đến phòng y tế!" Thanh Lâm nói dứt khoát.
"Hả!? Không, khoan! Không cần đâu—"
Nhưng Thanh Lâm không nghe. Trong ba giây ngắn ngủi, cậu đã đỡ cô lên kiểu công chúa, hai tay chắc nịch hơn dáng người nhỏ con của cậu cho thấy một sức mạnh đáng kinh ngạc.
"Tránh đường! Đưa bạn ấy đi phòng y tế trước đã!" cậu hét lớn, giọng đầy quyền uy.
Mấy đứa học sinh lập tức dạt ra như sóng biển tách đường cho Moses, nhường lối cho cậu.
Hạ Trang muốn chui xuống đất. Một nửa vì xấu hổ khi được bế kiểu công chúa giữa bao nhiêu người, một nửa vì... chân đau thiệt sự. Nhưng có một phần nhỏ trong tim cô, cái phần 10 tuổi còn sót lại… thấy rung rinh nhẹ như giấy gói kẹo, một cảm giác ấm áp khó tả.
"Ủa... cậu nhóc này, sao cậu ga-lăng quá vậy hả? Bộ hồi nhỏ cũng vậy mà mình không để ý sao?" Cô thầm nghĩ, một sự ngạc nhiên dễ chịu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Nắng trưa vẫn gay gắt như ngày xưa, chói chang và chân thực.
Phòng y tế của trường tiểu học vẫn vậy: trắng toát, đơn giản và hơi có mùi dầu gió đặc trưng. Hạ Trang nằm im trên chiếc giường gấp trải chiếu cói, đầu gối đã được rửa sạch và băng bó cẩn thận, cô thì vẫn trong trạng thái đơ như khúc gỗ, bàng hoàng. Còn Thanh Lâm vừa nãy đã bị cô y tá "đuổi" về lớp ngủ trưa.
Cô y tá đưa cho cô một viên kẹo me muối chua chua ngọt ngọt:
"Này, ăn cho đỡ buồn miệng nhé. Mặt em xanh xao lắm đó."
"...Dạ." Hạ Trang lí nhí đáp.
Còn mơ mà có vị me chua thật thế này sao?
Tiếng dép học sinh ngoài hành lang vang đều đều, xa dần. Mặt trời vẫn sáng gắt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Băng cá nhân trên chân cô thỉnh thoảng dính nhẹ vào da, khiến Hạ Trang nhăn mày vì rát, một cảm giác quá đỗi chân thực.
Cảm giác rõ ràng, sinh động đến từng chi tiết nhỏ nhất... không có giấc mơ nào có thể làm tốt như vậy.
Cô y tá rời đi để nghe điện thoại. Hạ Trang ngồi dậy, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh.
Và đó là lúc cô nhìn thấy cuốn sổ y tế học sinh để hớ hênh trên bàn. Trang trên cùng... là tên cô.
Nguyễn Hạ Trang — lớp 4B — sinh ngày 02/08/20xx.
Bên dưới là ghi chú từ sổ y tế năm ngoái, nét chữ y tá quen thuộc:
"Bé Hạ Trang có lần té trầy đầu gối do chạy nhảy, cần tránh vận động mạnh giờ trưa. Có mang theo thuốc xịt muỗi cá nhân hiệu 'Hồng Vân' mỗi khi ngủ trưa để tránh dị ứng da."
Khoan đã...
Hạ Trang trừng mắt.
Chuyện té năm ngoái... chính là lần mình chơi nhảy dây điên cuồng rồi ngã đập đầu gối! Và cái bình xịt muỗi hiệu Hồng Vân đó...
"Mình quên sạch luôn rồi."
Làm sao một giấc mơ có thể "chế" ra đúng cái tên nhãn hiệu thuốc xịt muỗi mà mình từng mang hồi lớp 3, cái nhãn hiệu mà từ hồi lớn lên chưa bao giờ nghe lại, chưa bao giờ nhớ đến?
Tim cô đập mạnh như trống trận. Cô nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
Không... Không lẽ đây là thật?
Không lẽ... mình thật sự quay về?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự bàng hoàng tột độ.
Ở góc tường, chiếc quạt trần cũ kỹ vẫn quay lừ đừ, tạo ra những âm thanh quen thuộc.
Cô nhìn xuống chân mình, rồi nhìn lên đồng hồ tường, nơi kim chỉ 12 giờ 32 phút, từng chút một, đều đặn.
Từng khoảnh khắc, từng tiếng tích tắc, đều có sức nặng lạ thường, như đang điểm từng nhịp cho sự thật hiển hiện.
Hạ Trang nuốt nước bọt, nhìn quanh, nắm chặt tay đến nỗi móng tay hằn vào da thịt.
Nếu đây là mơ... thì nó đã vượt qua tiêu chuẩn giấc mơ rồi đấy. Cô có thể đã không còn nằm mơ nữa?