Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Hoan hỉ oan gia, Chủ thụ, Đô thị tình duyên.
Nguyễn Chi Nhiên – con riêng bên nhà họ Nguyễn, nổi danh với danh xưng "tiểu thiếu gia xinh đẹp".
Mặt mày xinh như tranh vẽ, làn da trắng như sữa, cười lên ngọt ngào như kẹo bông, dù bị nhéo đỏ hết người cũng chỉ cong mắt cười, khẽ nói: “Không đau đâu.”
【Kéo chân sau, cẳng chân cậu trắng quá.】
【Cả đêm, 3 triệu?】
【Đừng ra ngoài ban đêm, cậu sẽ khiến người khác phạm tội đấy.】
【Ngay cả ngón chân cậu cũng hồng hồng.】
Chi Nhiên lẳng lặng xoá hết những tin nhắn làm phiền kia, giả vờ như không biết, mặc kệ áo sơ mi và quần lót biến mất khỏi phòng ngủ, chỉ mong mình mau lớn lên một chút.
Cho đến khi cha dượng tặng cậu một chiếc thắt lưng, ngón tay lướt nhẹ qua bụng cậu, thấp giọng nói:
“Tiểu Chi, eo của con quyến rũ thật đấy.”
Chi Nhiên giật mình quay phắt lại: “Ông là cha của tôi mà!”
“Thì sao, càng thú vị hơn, con trai à.”
---
Chi Nhiên bỏ chạy đến nhà Phó Tế Quân – đại thiếu gia nhà giàu số một. Nghe đồn anh ta nổi tiếng lạnh lùng, kiêu ngạo, khó tính.
Chi Nhiên quỳ bên mép giường, tay cầm roi da đỏ chói, cúi đầu để lộ cái cổ trắng nõn, khẽ nói: “Phó tiên sinh, ngài có thể... thích em được không?”
Nam nhân ngồi trên cao, ánh mắt sâu hun hút nhìn làn da lộ ra của Chi Nhiên, tựa như đã qua một thế kỷ dài dằng dặc, khiến Chi Nhiên run lên bần bật, đầu gối tê dại. Cuối cùng, Phó Tế Quân nhếch môi cười khẩy:
“Cậu dựa vào cái gì?”
Dựa vào gì á? Dựa vào kinh nghiệm bị quấy rối của cậu chứ sao.
Khi nghe Phó Tế Quân lơ đãng buông câu:
“Cái tai này hợp đeo khuyên đấy.”
Chi Nhiên khắc ghi trong lòng. Sau đó, cậu cố tình đeo khuyên tai khi gặp lại Phó Tế Quân, mong chinh phục được anh.
Phó Tế Quân chỉ liếc qua rồi cười khẩy:
“Hàng rẻ tiền.”
Nhưng rồi, chính "hàng rẻ tiền" ấy lại dọn vào nhà Phó Tế Quân, mặc dù anh chẳng thèm chạm vào cậu. Chiêu "kinh nghiệm bị quấy rầy" của Chi Nhiên chẳng còn tác dụng.
Cậu mặc hoodie kiểu học sinh, đôi chân trắng nõn sạch sẽ, lững thững đi đến trước mặt Phó Tế Quân, nhỏ giọng: “Phó tiên sinh, em chuẩn bị xong rồi.”
Nam nhân nhíu mày:
“Mua bao nhiêu cái quần mà không vừa ý nổi một cái à?”
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, cậu cố tình ngã vào lòng anh, khẽ nói ám chỉ:
“Phó tiên sinh, chỗ này không có ai đâu...”
Nam nhân thở dài, cúi người xuống, giọng khàn khàn: “Lên đây, anh cõng em.”
Dù Chi Nhiên chủ động đưa mình lên giường, Phó Tế Quân chỉ nhéo nhéo phần mềm mại của cậu, cười nhạt:
“Nguyễn Chi Nhiên, em không được việc gì hết.”
Chi Nhiên biết Phó Tế Quân chán ghét mình, nên mỗi ngày đều cố gắng lấy lòng anh, nghĩ cách khiến anh vui. Nhưng rồi... Phó Tế Quân phát hiện bí mật của cậu.
Cậu tiếp cận Phó Tế Quân chỉ vì muốn thoát khỏi cha dượng biến thái kia.
Phó Tế Quân ghét nhất là bị lừa dối. Chi Nhiên hiểu điều đó và chủ động rời đi.
Không còn cha dượng đeo bám, không cần lấy lòng ai khác, cuộc sống của cậu trở lại bình yên, tĩnh lặng.
Nhưng mỗi khi đi làm tan ca, cậu lại thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở góc đường.
Từ thu sang đông, trong căn phòng thuê lạnh ngắt không có sưởi, cậu bị ốm nặng. Phó Tế Quân vẫn như thói quen cũ, dùng chìa khoá mở cửa, bước vào, thấp giọng trách: “Em thà chết bệnh cũng không muốn quay về với anh sao?”
Chi Nhiên mơ màng, đầu óc nóng bừng, ngốc nghếch hỏi:
“Không phải anh ghét bỏ em trước sao?”
Anh áp sát, hơi thở nóng rực cọ lên da cậu…
Lần này, cậu không cần quyến rũ, thậm chí dù kêu ngừng cũng vô ích.
---
Phó Tế Quân – người thừa kế tập đoàn Vĩnh Hi, từ lúc sinh ra đã sở hữu khối tài sản mà người khác mười đời cũng không thể tích góp nổi.
Chỉ vì một phút mềm lòng, anh mang theo cậu nhóc xinh đẹp ấy về nhà.
Bị cậu nói lời ngon tiếng ngọt lừa dối suốt hai năm trời.
Đến khi biết chân tướng, anh im lặng suy nghĩ suốt một tháng.
Cuối cùng vẫn là lựa chọn tha thứ.
Nhưng mà…
Khi anh hạ thấp thể diện, chủ động đến cầu hoà, lại bị thông báo: Chia tay.
---
Tag: Đô thị, hoan hỉ oan gia, tình yêu bên cạnh, trời xui đất khiến.
Góc nhìn: Nguyễn Chi Nhiên và Phó Tế Quân.
Tóm tắt một câu: Tiểu cục cưng tam lưu trong hào môn.