Đúng lúc ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tòa cao ốc văn phòng nhộn nhịp người ra kẻ vào, Nguyễn Chi Nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh sáng chiếu vào đôi mắt cậu, khiến cậu rưng rưng.

Cậu cố gắng ngẩng đầu lên một lát, sau đó bước vào tiệm trang sức bên đường, chọn lấy một chiếc khuyên tai, cầm lên ướm thử vào vành tai.

"Cậu trai, phải đấm lỗ tai trước đã chứ." Bà chủ tiệm nhắc nhở, “Làm vậy dễ bị nhiễm trùng lắm.”

"Không sao đâu." Nguyễn Chi Nhiên nhẹ nhàng đáp.

Chín giờ trước, Từ Cạnh Nam không thấy cậu bước ra khỏi phòng, lúc ấy đã đoán được cậu lén trốn đi.

Từ Cạnh Nam không ngốc, cậu với Nguyễn Tinh từng đóng kịch bỏ nhà đi một lần, sẽ không có lần thứ hai nữa.

Cậu không muốn liên lụy Nguyễn Tinh.

Nguyễn Chi Nhiên vào nhà vệ sinh tầng văn phòng, đứng trước gương, run run tay cầm chiếc khuyên đâm vào vành tai. Gương mặt cậu tái nhợt, vành tai rỉ máu từng giọt. Đứng ngẩn ra một hồi, cậu sờ lên chỗ sau cổ, khuyên tai vẫn chưa xuyên hẳn qua được vành tai.

Cứ thế thôi, cậu nghĩ.

Lau khô vết máu, Nguyễn Chi Nhiên quay trở lại sảnh lớn tòa nhà, các nhân viên ra vào đều quét thẻ tự động.

Cậu không có tư cách để vào.

Nguyễn Chi Nhiên bước tới quầy lễ tân, nở nụ cười tươi, lúm đồng tiền xinh xắn hiện ra nơi khóe miệng, “Chào chị, tôi là bạn của Phó tiên sinh.”

Lễ tân mỉm cười, nhưng vẫn nghiêm túc từ chối, “Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa? Phó tổng không nhận gặp đột xuất…”

“Tôi để quên đồ trên xe Phó tiên sinh. Chị giúp tôi liên hệ tài xế của Phó tiên sinh một chút được không? Hôm qua tầm 5 giờ, từ khách sạn Ritz-Carlton tới chung cư Giang Bắc, Phó tiên sinh có đưa cho tôi một món đồ rất quan trọng.”

Lễ tân hơi ngập ngừng, do dự không biết nên xử lý thế nào.

Tìm Phó Tế Quân thì chắc chắn không được, nhưng tài xế thì… chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Nguyễn Chi Nhiên lại mỉm cười, lúm đồng tiền ngọt ngào ánh lên trong ánh nắng, “Chị ơi, hay là chị thử xác nhận với Phó tiên sinh trước đi, em không vội đâu ạ.”

Lễ tân vốn chẳng muốn tự tiện gọi cho cấp trên, nên từ hệ thống nội bộ tra cứu lộ trình của tài xế, thấy khớp với hành trình mà Nguyễn Chi Nhiên nói, bèn bảo cậu ra bãi đỗ xe chờ.

Nguyễn Chi Nhiên đưa tay sờ nhẹ vành tai đau nhức, rồi đi thang máy xuống tầng hầm. Tài xế nhanh chóng tìm thấy cậu, “Tiên sinh, cậu nói rơi món gì trên xe vậy?”

"Cho tôi vào xe tìm thử được không?" Nguyễn Chi Nhiên cười ngoan ngoãn, tài xế cũng nhanh chóng mở cửa.

Nguyễn Chi Nhiên ngồi vào trong xe lục lọi, tài xế đợi một lúc lâu mới hỏi, “Cậu tìm thấy chưa? Cậu cần tôi giúp không?”

"Không cần đâu." Giọng Nguyễn Chi Nhiên nhỏ hẳn lại, “Chú bận lắm hả? Chắc tôi cần chút thời gian nữa.”

“Giữa trưa tôi phải đưa Phó tổng đến khách sạn Giang Nam. Tôi cho cậu thêm một giờ nữa thôi.”

Nguyễn Chi Nhiên ngồi vào trong xe, “Vậy à, tìm mãi không thấy. Tôi ngồi đây chờ Phó tiên sinh cũng được, dù sao cũng phải trả đồ cho anh ấy.”

"Hả?" Tài xế hơi khó hiểu, “Không phải anh nói Phó tổng đưa anh món đồ đó sao?”

"Ừ, là anh ấy đưa." Giọng cậu hơi lạc đi, “Nhưng cũng phải trả lại cho anh ấy thôi.”

"Ờm…" Tài xế không dám tự quyết việc để Nguyễn Chi Nhiên gặp Phó Tế Quân, “Anh thử nói với lễ tân xem sao, nhờ lễ tân liên hệ giúp Phó tổng.”

"Không cần, tôi cứ chờ ở đây là được." Nguyễn Chi Nhiên kiên trì.

“Nhưng mà, tiên sinh, thế này không hợp đâu, Phó tổng lát nữa chắc bận lắm.”

“Tôi không làm phiền anh ấy đâu.”

“Tiên sinh, không có sự cho phép của Phó tổng, tôi không có quyền sắp xếp anh gặp mặt.”

Nguyễn Chi Nhiên cắn môi, ngón tay siết chặt lấy cửa xe.

Tài xế bắt đầu thấy khó xử, mặt mày cau có.

Nguyễn Chi Nhiên đã chẳng còn quan tâm gì nữa, nhưng nhìn tài xế khó xử vậy, cậu lại không đành lòng, đành lùi ra khỏi xe, “Tôi… không làm phiền công việc của chú đâu.”

Cậu đứng sang bên, tựa vào góc khuất cạnh xe, im lặng.

Tài xế cũng hiểu rõ chuyện đã xảy ra ở Ritz-Carlton hôm đó, bây giờ đuổi người cũng không xong, không đuổi cũng sợ Phó Tế Quân nổi giận, đành lên xe giả vờ không thấy gì.

Mười một giờ rưỡi, Phó Tế Quân cùng thư ký từ thang máy đi ra, Nguyễn Chi Nhiên lập tức nở nụ cười, mắt ánh lên niềm vui, chạy đến trước mặt Phó Tế Quân, “Phó tiên sinh!”

Thư ký nhanh chóng bước tới chắn trước, đẩy Nguyễn Chi Nhiên ra phía sau.

Nguyễn Chi Nhiên ngoan ngoãn lùi lại, chỉ khẽ nói, “Phó tiên sinh, anh còn nhớ em không?”

Cậu nghiêng đầu, để lộ chiếc khuyên tai thủy tinh hồng trên vành tai phải.

Ánh mắt Phó Tế Quân nheo lại, như đang suy nghĩ điều gì, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Nguyễn Chi Nhiên. Cậu cố gắng giữ nụ cười, nhớ lời Nguyễn Tinh đã dặn: không được tỏ thái độ khó chịu.

"Ồ…", Phó Tế Quân nhếch mày, nở nụ cười lười nhác, như thể nhớ ra điều gì, “Đồ rẻ tiền.”

Không biết anh nói Nguyễn Chi Nhiên là đồ rẻ tiền, hay chiếc khuyên tai ấy là đồ rẻ tiền.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Chi Nhiên bỗng khựng lại, cậu khẽ gọi, “Phó tiên sinh…”

Phó Tế Quân đứng dựa vào xe, ánh mắt hờ hững dừng lại trên người cậu, bầu không khí ngượng ngùng khiến Nguyễn Chi Nhiên không biết làm sao, ngón tay xoắn lấy vạt áo, cúi đầu thật thấp.

Cậu lại cắn môi.

Gương mặt tròn trịa, trắng trẻo của cậu hơi run lên, cậu tiến gần thêm một bước về phía Phó Tế Quân, “Anh thử sờ xem, có hơi cứng này.”

Cậu nói, khẽ nghiêng mặt sang một bên, đưa tai lên gần tay anh.

Vật phẩm trang sức trong tiệm giá rẻ, đôi khuyên tai ấy vì trở thành Nguyễn Chi Nhiên mà trở thành nhãn hiệu, chính anh Phó Tế Quân cũng thấy tò mò, đêm ở Ritz-Carlton ấy, rốt cuộc anh bị cái gì mê hoặc mà lại có thể bị loại mặt hàng ấy đập vào mắt.

Nhưng gương mặt cậu thanh niên này có chút ngây ngô, mềm mềm thịt, nhìn thật sự rất dễ thương.

Anh nghĩ ngợi, ngón tay khẽ gẩy vào chiếc khuyên tai thủy tinh đỏ nơi vành tai cậu.

Cạch…

Chiếc khuyên tai giá rẻ ấy rơi xuống đất, lăn một vòng rồi mất hút.

Nguyễn Chi Nhiên nhỏ giọng kêu đau một tiếng, vội vàng đưa tay che lỗ tai, ngẩng đầu xin lỗi: “Tiên sinh, thực xin lỗi.”

Cậu vội vã quay người tìm chiếc khuyên tai, lo sợ chuyện nhỏ này sẽ khiến người đàn ông kia mất hứng thú.

Cậu càng sợ anh sẽ thấy cậu phiền phức.

Phó Tế Quân lại kéo lấy tay cậu, dùng sức kéo về phía trước. Nguyễn Chi Nhiên không thể chống cự nổi lực của anh, anh kéo một cái, cậu liền nhón mũi chân lên cho anh xem.

Hơi thở trầm đục phả lên lỗ tai cậu, Nguyễn Chi Nhiên ngửi thấy mùi hương Absinthe từ nước hoa của anh, hương vị mạnh mẽ ấy xâm chiếm khoang mũi cậu, khiến cậu không thở nổi.

Anh khẽ cất giọng, mang theo chút nghi hoặc: “Chảy nhiều máu vậy?”

"Hả? Ơ...?" Nguyễn Chi Nhiên lại muốn đưa tay lên che lỗ tai, trong đầu hoàn toàn không hiểu lời anh có ý gì.

Anh kéo tay cậu xuống, “Đừng nhúc nhích.”

Nguyễn Chi Nhiên đứng yên, ngẩng đầu ngốc nghếch nhìn anh.

Phó Tế Quân thấy cậu có chút ngốc nghếch, hai lần gặp mặt đều là bộ dáng lơ ngơ nhỏ bé, ánh mắt ngây ngốc, lời nói cũng không nhanh nhẹn. Anh giơ tay định chạm vào vết thương nơi miệng vết.

Không ngờ vừa giơ tay lên, Nguyễn Chi Nhiên lại chủ động nghiêng lỗ tai tới, đôi mắt lấp lánh ánh sáng long lanh mà nhìn anh.

Phó Tế Quân lại không muốn làm đau cậu, tay khựng lại giữa không trung, xoay hướng, chỉnh lại cổ áo mình.

Nguyễn Chi Nhiên nhón mũi chân rồi hạ xuống, khóe miệng cũng rũ xuống.

Phó tiên sinh dường như cũng chẳng hứng thú gì với khuyên tai hay lỗ tai cậu, tia hy vọng cuối cùng của Nguyễn Chi Nhiên cũng tan biến. Không có Phó tiên sinh, cậu cũng không thoát khỏi số phận đơn độc cùng Từ Cạnh Nam đi Maldives.

"Phó tổng, sắp tới giờ hẹn rồi." Tài xế bên cạnh lên tiếng nhắc.

Nguyễn Chi Nhiên nhíu mày, ánh mắt cún con nhìn anh từ bên người đi qua, đôi chân dài của anh bước lên xe, ngồi xuống.

Cậu lặng lẽ gọi ba chữ, “Phó tiên sinh.”

Ánh mắt anh dừng lại trên người cậu, nghiêng đầu, cằm hơi nghiêng về bên cạnh chỉ chỉ.

Nguyễn Chi Nhiên trừng to mắt, “Em...?”

Anh không trả lời, chỉ nói với tài xế: “Xuất phát đi.”

Nguyễn Chi Nhiên vội vã bò lên xe, đụng vào cánh tay anh, líu ríu nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Cậu luống cuống co người sát vào bên cửa xe, ngửa đầu lên, lại đập đầu vào cửa xe.

Phó Tế Quân nhìn cậu câm lặng, trầm mặc, hốc mắt ngấn lệ, cái miệng nhỏ nhếch lên, bỗng dưng khóe môi anh khẽ cong, nở nụ cười nhạt.

Đôi mắt phượng dài hẹp, khi ý cười lan ra, đuôi mắt như được nhuộm thêm mấy phần thần sắc, vừa tự phụ lại vừa xinh đẹp.

Nguyễn Chi Nhiên không kìm được mà ngẩng đầu nhìn, lén lút ngắm anh. Cậu từng thấy bộ dáng tức giận của Phó tiên sinh — đêm đó ở Ritz-Carlton, lúc Phó tiên sinh vừa nhìn thấy cậu trên giường, đồng tử bị mí mắt che mất một phần ba, âm u khiến người ta sợ hãi. Không ngờ, người đàn ông lạnh lùng như vậy mà cười rộ lên lại đẹp đến thế.

Nguyễn Chi Nhiên cũng dần thả lỏng, khóe môi hơi cong lên, ngơ ngẩn nhìn anh.

Ánh mắt thuần khiết, trên vành tai vẫn còn một vết máu mảnh uốn lượn.

Phó Tế Quân bị ánh mắt này nhìn đến cảm thấy dễ chịu vài phần, bàn tay đưa đến sau đầu cậu, xoa xoa chỗ bị đập vào, rồi thuận tay hạ xuống, bóp chặt gáy cậu.

Nguyễn Chi Nhiên bị bóp chặt mạch máu, không dám động đậy, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.

Lực tay nơi sau cổ ép xuống, phần thân trên của cậu nghiêng về phía đùi anh.

Nguyễn Chi Nhiên không dám để phần thân trên dán vào đùi anh, nhưng cũng không dám phản kháng lại lực tay của anh. Dù có phản kháng cũng chẳng nổi. Lo lắng bất an, cậu khẽ dựa người vào phần đùi mặc quần tây của anh.

Mùi nước hoa Absinthe trên người anh bao phủ lấy cậu, giống như bị anh ôm vào lòng, Nguyễn Chi Nhiên khẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ hít lấy mùi hương này.

"Nằm yên." Giọng anh trầm thấp, dễ nghe, mang theo chút lười biếng và lạnh nhạt.

Nghe giọng anh, Nguyễn Chi Nhiên dường như bớt sợ hãi, gương mặt khẽ tựa vào đùi anh, bị anh ấn mạnh một cái, cậu cũng nằm thật sự.

"Hòm thuốc." Anh lại cất tiếng.

Nguyễn Chi Nhiên nghe tiếng nắp chai được vặn ra, sau đó là thứ gì đó lạnh lạnh áp lên vành tai cậu, vết thương nơi ấy đau nhói lên, còn có mùi rượu cồn.

Cậu cắn răng, “Phó... tiên sinh.”

Không ai đáp lại.

Tăm bông cọ nhẹ qua toàn bộ vành tai, lau sạch những vết máu còn đọng lại quanh lỗ tai. Nguyễn Chi Nhiên nhìn màu đỏ thấm trên đầu tăm bông bị anh ném vào thùng rác tái chế, lúc này mới chậm rãi phản ứng lại: Phó tiên sinh đang giúp cậu xử lý vết thương.

Anh giúp cậu xử lý vết thương… vì cái gì chứ?

Thuốc mỡ mát lạnh được bôi lên vành tai, làm dịu đi cảm giác đau nhói do cồn gây ra. Nguyễn Chi Nhiên rất muốn ngẩng đầu lên nhìn nét mặt của Phó tiên sinh, nhưng cảnh tượng này khác xa với những gì cậu từng tưởng tượng, bất cứ điều gì không biết cũng đủ làm cậu thấy sợ hãi.

“Đi mua thuốc chống viêm.” Phó Tế Quân dặn dò tài xế.

Tài xế lại cẩn thận nhắc nhở, “Phó tổng, trên đường tới khách sạn Giang Nam không có tiệm thuốc, nếu vòng đường thì sẽ đến trễ.”

“Phải không?” Phó Tế Quân hờ hững nói, “Còn muốn cậu nhắc nhở tôi.”

Tài xế lập tức im lặng, quay đầu xe.

Nguyễn Chi Nhiên khẽ rụt cổ lại, cảm thấy giọng nói của Phó tiên sinh không còn dễ nghe như lúc nãy nữa.

Xe dừng trước tiệm thuốc, tài xế xuống mua thuốc. Nguyễn Chi Nhiên vẫn nằm trên đùi Phó Tế Quân, vành tai bị bôi thuốc, sau khi cơn đau dịu xuống, cậu lại có chút mơ màng buồn ngủ. Từ đêm qua đến giờ, đã gần hai mươi tiếng đồng hồ cậu chưa chợp mắt, mí mắt cứ thế rủ xuống không chống nổi nữa.

Cho đến khi bàn tay ấm áp lại áp lên vành tai, cậu chợt bừng tỉnh. Giọng nam trầm thấp vang lên, “Là ai đưa cậu đến.”

Cơn buồn ngủ của Nguyễn Chi Nhiên biến mất, dây thần kinh căng cứng đến cực hạn. Cậu mím môi, khẽ nói, “Thích tiên sinh, là tự mình tới.”

Phó Tế Quân khẽ cười, giọng điệu nhàn nhạt, “Lần trước cũng đâu nói như vậy.”

Dây thần kinh căng cứng của Nguyễn Chi Nhiên như đứt phựt một cái, mọi suy nghĩ bỗng nghẽn lại. Lần trước, cậu đã nói không biết, bởi vì thật sự không biết. Lần này, cậu chỉ muốn níu lấy Phó tiên sinh, bởi vì anh là hy vọng duy nhất của cậu.

Cậu sợ Phó tiên sinh cảm thấy cậu là phiền toái.

Nguyễn Chi Nhiên cắn chặt môi dưới, sắc môi cắn đến trắng bệch. Ngón tay Phó Tế Quân nhẹ chạm lên môi cậu, khẽ vuốt ve.

Đây là ý muốn cậu thả lỏng, Nguyễn Chi Nhiên hiểu, ngoan ngoãn không cắn nữa.

“Muốn tôi tin cậu bằng cách nào đây?”

Nguyễn Chi Nhiên muốn liếm môi, đầu lưỡi khẽ thò ra, rồi lại nghĩ trên môi còn dính ngón tay anh, giống con rắn nhỏ rụt đầu lại.

Ngón tay Phó Tế Quân dừng một nhịp, khẽ vuốt theo đầu lưỡi cậu, thong thả mà kiên nhẫn.

“Phó tiên sinh.” Nguyễn Chi Nhiên xoay người trên đùi Phó Tế Quân, ngửa mặt nhìn anh, “Bởi vì em không làm gì được anh, chỉ có người có quyền thế mới có khả năng làm người khác bị thương.”

Nguyễn Chi Nhiên ở trước mặt Phó Tế Quân lộ ra tất cả sự yếu ớt của mình, như con mèo nhỏ bị cắt móng vuốt, lại chủ động lật cái bụng mềm yếu của mình lên, chỉ mong đổi lấy một lần tin tưởng của anh.

Phó Tế Quân quả thật tin. Ở cái thế giới này, không ai giàu có và quyền lực hơn anh. Ai đưa Nguyễn Chi Nhiên tới bên anh, có ý đồ gì, hoàn toàn không quan trọng, bởi vì… có thể thế nào được đâu. Phó Tế Quân cười cười, ngón tay nhéo nhẹ lên vết thương trên vành tai cậu, “Vẫn là đeo khuyên tai rất đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play